CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 379

ngoài: “Tế ti Tiêu Phi phòng bên cạnh vẫn còn nằm trên giường. Để ta đi
xem hắn, các vị cứ từ từ trò chuyện”.

Cánh Cử khép lại, Sở Cuồng bưng thuốc cho Nhẫm Cửu: “Thuốc hâm

nóng rồi, bây giờ uống luôn không lát nữa lại nguội mất”.

Nhẫm Cửu cầm bát lên xem, bát thuốc phản chiếu gương mặt Nhẫm

Cửu: ”Cơ thể em bây giờ còn có thể uống loại thuốc này không?”.

“Không thành vấn đề, anh đã thử rồi”.

Một câu nói ngắn gọn lại khiến Nhẫm Cửu ấm áp trong lòng. Rõ ràng

trước đây Sở Cuồng rất sợ đồ ăn thức uống ở đây, bây giờ hắn lại có thể thử
thuốc vì nàng.

Phải chăng điều này cho thấy, trong lòng Sở Cuồng bất kể “khả năng

chiến đấu” của hai người cách xa thế nào, tính mạng Nhẫm Cửu và tính
mạng hắn đã từ từ trở nên quan trọng như nhau?

Nhẫm Cửu cười, định bưng bát thuốc nên định uống một hơi cạn sạch,

nhưng vừa đưa đến miệng lại chợt nhớ đến điều Phó Thanh Mộ vừa dặn dò.
Nhẫm Cửu liếm liếm môi, nói: “Ờ… Em không nhấc tay lên nổi, anh có thể
đút cho em không?”.

Ánh mắt Sở Cuồng trầm tĩnh: “Em đã bưng bát thuốc lên đến miệng

rồi”. Hắn đứng dậy tới gần Nhẫm Cửu: “ Có điều nếu em cần thì anh làm
hộ cũng được”. Hắn đỡ bát thuốc từ tay nàng, sau đó một tay bóp hàm
nàng, ngón tay khẽ siết vào làm nàng mở miệng ra, tay kia bưng bát thuốc
đổ ùng ục vào miệng nàng. Sở Cuồng bỏ bát xuống, xoay người định đi ra
cửa.

Nhẫm Cửu suýt nữa bị chết sặc, đưa tay tóm dây lưng Sở Cuồng, thở

hổn hển một hồi: ”Anh… anh cho em uống như vậy là xong à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.