CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 378

“Quay lại đây”. Sở Cuồng giữ được cổ áo, cuối cùng chạy ra khỏi phạm

vi khống chế của Nhẫm Cửu. Hắn bưng bát thuốc đi ra ngoài như chạy trốn:
“Các hạ trông chừng cô ấy, ta đi hâm lại thuốc”.

Cửa phòng bị sập lại rất mạnh, Phó Thanh Mộ nhặt lại hai xâu kẹo hồ lô

đánh rơi dưới đất lên, quan sát Nhẫm Cửu còn đang người một lát: “Còn ăn
không?”.

Nhẫm Cửu quay sang nhìn hắn, mắt lộ hung quang: “Trước khi vào

phòng anh không biết gõ cửa, nghe động tĩnh à?”.

Phó Thanh Mộ đã sắp khóc: “Nếu thật sự biết có động tĩnh này thì ta

chắc chắn đã thổi thêm thuốc gì đó vào trong phòng, việc gì ta phải tự làm
khó tương lai của chính mình”.

Nhẫm Cửu rầu rĩ ngồi xuống giường, cau mày vẻ cực kỳ buồn bực:

“Không có sơn tặc Giáp cố vấn cho tôi, tôi sợ rằng mình không bắt được
anh ấy”.

Phó Thanh Mộ đảo mắt: “ Cửu cô nương, để ta giúp cô nương việc này”.

“Sao?”.

“Cửu cô nương đừng xem thường đạo sĩ nghèo, bất kể là đàn ông hay là

phụ nữ, lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm rồi, để lừa ít máu uống, đạo sĩ ta
cũng có một chút kinh nghiệm”.

Sở Cuồng hâm thuốc mang về, còn ở ngoài cửa đã nghe thấy Phó Thanh

Mộ đang thầm thì với Nhẫm Cửu ở trong phòng: “… Cứ làm theo mấy điều
này, đã nhớ rõ chưa?”. Hắn mở cửa đi vào, lạnh nhạt thoáng nhìn Phó
Thanh Mộ: “Nhớ rõ cái gì?”.

Phó Thanh Mộ cười nói: “Thì thấy Cửu cô nương quá yếu ớt mà. Ta dặn

Cửu cô nương mấy ngày nay phải chú ý những gì”. Hắn vừa nói vừa đi ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.