CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 396

“Bây giờ chúng ta có thể về rồi”.

“Em không về, em còn phải uống rượu”. Nhẫm Cửu ôm hắn, dán chặt

vào người hắn.

Sở Cuồng lại nuốt nước bọt, bàn tay nhớ đến hơi ấm khi chạm vào làn

da mịn màng của Nhẫm Cửu. Hắn đang định lùi lại, đúng lúc này Nhẫm
Cửu giật lấy nậm rượu trong tay hắn, xoay người

lao đến chỗ vò rượu rót vào đầy nậm rồi giơ lên cao: “Hôm nay em phải

uống hết chỗ rượu này!”. Nói xong liền ngẩng đầu đổ rượu vào trong
miệng.

“Nhẫm Cửu!”, Sở Cuồng thật sự vô cùng bất lực. Cả đời này hắn chưa

từng cảm thấy bất lực trước bất cứ một ai. Nếu là trước kia, đám lính dưới
tay hắn dám làm càn như vậy thì đã bị lôi ra ngoài đánh từ lâu rồi. Nhưng
đối với Nhẫm Cửu, hắn lại… Không thể hạ thủ được.

Nhẫm Cửu nuốt rượt trong miệng, cười nhìn Sở Cuồng: “Anh không

muốn em uống thì anh uống đi, uống hết thì chúng ta về”.

Sở Cuồng chỉ muốn đập vò rượu đó xuống đất, nhưng hắn còn chưa kịp

làm gì thì Nhẫm Cửu đã lao tới, ngậm một ngụm rượu áp sát bên môi hắn:
“Có điều… phải để em mớm cho anh…”. Không cho Sở Cuồng thời gian
phản ứng, Nhẫm Cửu đã hôn lên môi hắn. Sở Cuồng không há miệng ra, thế
là rượu liền chảy từ khóe môi Nhẫm Cửu ra, thấm ướt cằm và vạt áo hai
người.

“Phí quá…”. Nhẫm Cửu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi, cằm, cổ Sở

Cuồng theo vết rượu chảy xuống, vừa mút vừa liếm làm cổ Sở Cuồng lập
tức đỏ ửng. Trái tim đã hoàn toàn loạn nhịp, lí trí cũng hoàn toàn rối loạn,
rõ ràng hắn không uống ngụm rượu đó nhưng lúc này môi và cổ của hắn
đều cay sè, nóng rát, dường như sắp bốc cháy đến nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.