CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 490

Nhưng hai ngày trước khi cuộc tấm công Sở Châu bắt đầu, Sở Cuồng

vẫn gọi Nhẫm Cửu đến Từ Châu. Vừa thấy mặt Sở Cuồng sau mấy ngày xa
nhau, Nhẫm Cửu còn đang thẫn thờ nhìn hắn, hắn đã nói với vẻ nghiêm
nghị: “Đối phương có sinh vật không mang hình người”.

Nhẫm Cửu nghe vậy sửng sốt. Cũng phải… Ngoài việc đánh trận, Sở

Cuồng không có lý do gì gọi nàng đến đây. Thế là Nhẫm Cửu đè nén tất cả
mọi tâm tình trong lòng mình, cả nhớ nhung lẫn thất vọng đều thật sự
không nên thể hiện trong lúc chiến tranh sôi trào máu nóng như thế này.

“Có mấy con?”, Nhẫm Cửu hỏi: “Là loại chúng ta đã gặp ở Kì Linh giáo

hay loại chúng ta gặp ở dưới giếng Kì Linh giáo?”.

“Đều không phải”. Sở Cuồng kéo Nhẫm Cửu lên tường thành Từ Châu,

đưa tya chỉ về phía trước: “Hơi hướng từ phía kia bay tới, em dùng trạng
thái của người đồng hóa cảm nhận thở xem”.

Nhẫm Cửu nghe lời nhắm mắt lại, đến lúc mở ra thì hai mắt đã hoàn

toàn biến thành màu đỏ. Nhẫm Cửu hít sâu một hơi, đột nhiên kinh hãi trợn
mắt, đưa tay ôm ngực: “Đó là… cái gì?”. Trong không khí không có mùi lạ,
nhưng dường như có một hơi hướng kì lạ ập vào khoang mũi, tiếp tục lan
xuống tim nàng, bóp chặt trái tim nàng, làm cho nàng hoảng hốt và căng
thẳng một cách vô cớ.

“Pheromone – nội tiết tố thông tin hóa học của sinh vật không mang

hình người của đối phương”.

Mắt Nhẫm Cửu chuyển về màu đen, đưa tay lau trán: “Nhưng… vì sao

vừa ngửi được đã làm em hoảng hốt như vậy, toát cả mồ hôi luôn?”.

“Bởi vì đối phương đủ lớn mạnh”.

Lúc nói ra mấy tiếng này, sắc mặt Sở Cuồng chưa bao giờ nghiêm nghị

đến vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.