Sở Cuồng không nhìn thấy vẻ mặt Nhẫm Cửu bây giờ, hắn chỉ có thể
nhìn thấy một hình người đang co quắp qua thiết bị hồng ngoại. Hắn chưa
bao giờ cảm thấy mình bất lực như thế này. Sở Cuồng siết chặt nắm đấm,
dùng một chút lí trí cuối cùng để khắc chế chính mình: “Anh đi hái thảo
dược, em ở đây đợi...” Hắn còn chưa nói hết lời, Nhẫm Cửu lại một lần nữa
lao tới. Lần này Nhẫm Cửu tấn công với khí thế hừng hực, chỉ công không
thủ, trên người đầy rẫy sơ hở. Hệ thống phục vụ trong tai Sở Cuồng gần
như phải hét lên với hắn, bảo hắn đâm vào trái tim Nhẫm Cửu, triệt để xóa
bỏ mối đe dọa trước mắt.
Sở Cuồng nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, đột nhiên vung tay
ném thanh kiếm màu đen xuống đất. Hắn bước tới một bước, ôm chặt
Nhẫm Cửu đang lao tới vào lòng. Tay Nhẫm Cửu cào lên lưng hắn, cào rách
chiếc áo ngay cả tên nhọn cũng không bắn thủng được của hắn, cào ra một
loạt vết máu trên lưng hắn. Nàng há miệng cắn vào vai hắn, răng nanh sắc
nhọn xé rách vai áo hắn.
“Nhẫm Cửu.” Sở Cuồng lại chỉ ôm chặt lấy nàng: “Em có thể khống chế
chính mình.”
Nhẫm Cửu nhả vai hắn ra, lại cắn vào cổ hắn. Máu hắn nhanh chóng
chảy ra, Sở Cuồng không kêu một tiếng, chỉ thì thầm bên tai Nhẫm Cửu:
“Dùng tốc độ nhanh nhất, từ đây chạy ra ngoài có thể đến nơi có thảo dược
trong vòng nửa canh giờ. Em cố gắng khống chế bản thân. Vừa rồi anh đã
gửi thông tin đi, sau khi xong chuyện này nhất định sẽ có người đến chữa
khỏi cho em.”
Hắn đã truyền tin đi, nhưng hắn hoàn toàn không thể khẳng định liên
minh có thể nhận được thông tin này hay không. Hắn chỉ muốn cho Nhẫm
Cửu một hy vọng.
“Sau khi em khỏi, anh sẽ đưa em về sao Santa. Anh thề với danh dự của
hạm đội Bình Minh, anh sẽ trở thành chỗ dựa của em.” Mất máu quá nhiều