CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 15

chộp bất cứ kẻ nào dám phật ý lão, xé thành từng miếng nhỏ, rồi từng
miếng từng miếng nuốt hết.

Hiện tại chính là lúc lão đang nổi giận.
Đồng Đồng Sơn nhíu mày đứng trước mặt lão, một hảo hán oai trấn cả

một phương, bấy giờ giống như là một con cừu non, cả thở cũng không
dám thở.

Trong lúc Đồng Đồng Sơn còn đang mông lung suy nghĩ, thì Vệ bát Thái

gia đang lồng lộn như một con sư tử, lão trợn mắt nhìn Đồng Đồng Sơn,
nghiến răng hỏi:

- Ngươi nói cái thằng chết tiệt ấy tên là Mặc Bạch?
Đồng Đồng Sơn khúm núm trả lời:
- Dạ!
Vệ bát Thái gia lại hỏi tiếp:
- Ngươi nói bọn chúng từ Thanh Thành đến à?
Đồng Đồng Sơn trả lời:
- Dạ!
Vệ bát Thái gia ngửa người ra sau, trầm giọng hỏi:
- Ngoài những điều này ra, ngươi cái gì cũng không biết?
Đồng Đồng Sơn mỗi lần trả lời lại khúm núm hơn nữa, lần này y lại cúi

rạp người trả lời:

- Dạ!
Vệ bát Thái gia gầm lên như một con mãnh sư, quát:
- Cái thằng chết tiệt ấy nó giết mất của ta hai tên đồ đệ, mi có mặt ở đó

mà cả lai lịch của nó mi cũng không biết, mi còn mặt mũi nào mà về gặp ta.

Bỗng nhiên, lão đứng phắt dậy, chớp mắt đã phi thân đến bên cạnh Đồng

Đồng Sơn, chụp lấy cổ áo hắn tát liên tiếp bảy tám cái. Bị tát đến nỗi ọc cả
máu mồm, nhưng chẳng thấy Đồng Đồng Sơn cử động biểu hiện đau đớn,
mà ngược lại nét mặt hán như vui mừng, như an lòng. Bởi vì hắn hiểu rằng
Vệ bát Thái gia đánh càng dữ, chửi mắng càng dữ, thì còn coi hắn là đệ tử,
mà như vậy thì cái mạng mới được giữ lại. Ngược lại, nếu Vệ bát Thái gia
lại khách sáo với hắn, thì ngày hôm nay hắn muốn ra khỏi phòng khách này
cũng là một điều hoang tưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.