CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 17

nhã và có hòa khí. Những người không biết y, chỉ cho rằng y là một bạch
diện thư sinh tao nhã, kỳ thực y chính là đại đệ tử của Vệ bát Thái gia -
Thiết Chùy Tử Hàn Trinh, danh tiếng của y đã làm hắc bạch lưỡng đạo
khiếp vía mấy năm nay.

Biệt danh của y là Thiết Chùy Tử cũng không hổ danh, vì cho dù địch

thủ có cái vỏ cứng bao nhiêu, y cũng có thể tạo một cái hốc từ trước ra sau.
Nhưng xét ra, y lại là một con người ôn hòa tuyệt đối, khuôn mặt bao giờ
cũng mang một nụ cười an nhàn, giọng nói rất êm ái.

Sau khi nghe Vệ bát Thái gia hỏi, y nhìn quanh không thấy ai trả lời, mới

chậm rãi lên tiếng:

- Nhiều năm trước, có một gia đình họ Mặc, trốn nạn đến ẩn cư ở Thanh

Thành sơn, Mặc Bạch có lẽ là người trong gia đình đó.

Vệ Thiên Bằng nhìn mọi người cười lớn nói:
- Ta đã nói từ sớm, chuyện thiên hạ chỉ cần hỏi hắn, không có gì mà hắn

không biết!

Hàn Trinh mỉm cười đáp:
- Nhưng đệ tử rốt cuộc chẳng biết bọn chúng ẩn cư nơi nào trong Thanh

Thành sơn, đã nhiều năm nay chưa có ai tìm được nơi ở của chúng, nhưng
cách mỗi lần ba bốn năm, họ đều ra ngoài một lần.

Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:
- Ra làm gì?
Hàn Trinh cười nói:
- Làm cái trò nhiều chuyện.
Khuôn mặt của Vệ bát Thái gia trầm ngâm hẳn xuống, lão thường không

thích kẻ nhiều chuyện.

Hàn Trinh nói tiếp:
- Bọn họ không thể không nhiều chuyện, bởi vì họ tự nhận là đời sau của

Mặc Trác, đệ tử của Mặc gia không thể làm một ẩn sĩ chỉ tự lo lấy thân.

Vệ Thiên Bằng nhíu mày hỏi:
- Mặc Trác, là cái thá gì?
Hàn Trinh điềm đạm nói:
- Hắn không phải là cái thá, là người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.