CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 22

- Xem ra huynh không biết giả vờ hồ đồ.
Hàn Trinh cười khổ não:
- Hiện tại có lẽ ta là tên hồ đồ, nhưng không thể làm cho người ta biết

mình hồ đồ.

- Tại sao vậy?
- Bởi vì bên cạnh kẻ hồ đồ, đều phải có một người tinh nhanh, cho nên ta

phải làm kẻ tinh nhanh đó.

- Cứ như vậy, dù là chuyện gì đi nữa, sai lầm chính là huynh bị gánh chịu

chứ không phải sư phụ.

Đồng Đồng Sơn nhíu mày nói tiếp:
- Cho nên người ta sẽ ghét hận huynh chứ không phải lão nhân gia.
Hàn Trinh thở hắt nói:
- Cho nên bây giờ ngươi mới hiểu rõ, người tinh tế tại sao lại chết sớm

như vậy.

Đồng Đồng Sơn cười nói:
- Nhưng có loại người chết mau hơn những kẻ tinh tế, đó là bọn đối đầu

với lão nhân gia.

Hàn Trinh cười nói:
- Cho nên ta rất cảm thông với bọn người này, vì bọn chúng muốn sống

cũng là một chuyện khác.

* * * * *
Phùng Lục chầm chậm đi qua con đường nhỏ đầy tuyết, từ xa y đã nhìn

thấy sắc hoa rực rỡ của vườn mai Lãnh Hương viên.

- Lập tức bao hết Lãnh Hương viên, đuổi hết khách đang ở, cho dù là còn

sống hay chết cũng phải đuổi hết cho ta.

Mệnh lệnh của Vệ bát Thái gia như vang lên trong dầu Phùng Lục, lão

Thái gia thường ra những mệnh lệnh như vậy, lão sai phái một ai đi thừa
lệnh thì người đó không thể nào không hoàn thành. Cho dù người đó làm
như thế nào lão cũng không thèm để ý, cho dù công việc đó có khó khăn
như thế nào lão càng không thèm quan tâm, chỉ cần phải làm xong cho lão.
Nếu có những khó khăn gì, lão cũng bắt phải làm cho xong, nếu như không
hoàn thành, thì thật không đáng làm một trong những đệ tử của lão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.