CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 24

Phùng Lục gật đầu, ra chiều rất hài lòng, tên tuổi của Vệ bát Thái gia

không ai mà không biễt.

Dương Thiên bỗng nhìn thẳng Phùng Lục, ánh mắt lóe lên như đang cười

một cách giảo hoạt:

- Sự chỉ bảo của Vệ bát Thái gia, tại hạ không thể không vâng lời,

nhưng...

Phùng Lục ngắt lời:
- Nhưng cái gì?
Dương Thiên nói:
- Lúc nãy có một vị khách quan cũng muốn bao hết nơi đây, y ra giá là

một ngàn lượng bạc mà tại hạ còn không đáp ứng, bây giờ nếu như đồng y
với công tử, làm thế nào có thể phân bua rõ ràng cho vị khách quan đó?

Phùng Lục nhíu mày hỏi:
- Vị khách quan đó đâu?
Dương Thiên không trả lời nhưng ánh mắt của y nhìn chăm chú ra phía

sau Phùng Lục, Phùng Lục không đợi y trả lời mà quay hẳn người lại, vừa
nhìn lại, Phùng Lục chỉ thấy một khuôn mặt trắng toát hư một bức tượng
cách y vài trượng. Đó là một quái nhân mặc một chiếc áo mỏng màu trắng,
trên lưng cuộng một cái chiếu đỏ, trên tay cầm một thanh đoản trượng.

Lúc nãy, khi Phùng Lục bước vào đây, tuyệt nhiên không thấy qua quái

nhân này. Quái nhân như không thấy Phùng Lục, hai ánh mắt lạnh lẽo, hoàn
toàn không có một sự biểu hiện nào, giống như đang nhìn vào cõi xa xôi
nào đó.

Mọi người mọi vật xảy ra trên đời này, dường như không được y đặt mắt

đến. Điều mà y quan tâm đến hình như là một nơi phiêu diêu nào đó nằm
trong cõi hư vô. Chỉ có nơi đó, y mới đạt được sự yên vui thật sự.

Phùng Lục vừa nhìn thấy liền vội quay lưng. Y đã biết quái nhân này là

ai rồi, nhưng không muốn nhìn kỹ, lại cũng không muốn bắt chuyện với
quái nhân này. Y biết rằng cho dù nói gì với gã quái nhân này thì cũng là
một chuyện hết sức ngu xuẩn.

Trong ánh mắt của Dương Thiên vẫn còn mang nụ cười gian xảo ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.