CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 226

Diệp Khải Nguyên biết Nam Cung Viễn, cũng đích xác biết kiếm pháp

của người này là được chân truyền.

Mấy năm gần đây, Nam Cung Viễn rõ là người phát lộ tài năng trong

giang hồ, nhưng bây giờ hào quang của y hiển nhiên đã bị Quách Định đoạt
mất.

Quách Định lúc này chắc đang rất vui sướng.
Thiếu niên thành danh. vốn là một trong những chuyện khiến cho con

người vui sướng nhất trong đời.

Diệp Khải Nguyên hiểu rõ cảm giác này, nhưng lại không yêu thích cho

lắm.

Chàng chỉ muốn tìm một nơi an tịnh, yên ả trong cốc rượu, rượu tuy làm

mê mẩn đầu óc con người, nhưng cũng có lúc có thể khiến cho đầu óc của
con người được tỉnh táo.

Diệp Khải Nguyên chậm rãi đứng dậy, chậm rãi bước đi.
Không ai chú ý đến Diệp Khải Nguyên cả, thậm chí cũng chẳng có ai

đưa mắt nhìn chàng một cái, chỉ có kẻ chiến thắng kia mới là đối tượng của
bọn họ. Còn chàng, chàng là kẻ chiến bại.

Tận đầu của bến cảng hẹp có một hàng rượu nhỏ bé, ngay bảng hiệu

cũng bị khói bôi đen.

Ánh đèn trong phòng ngủ u ám, một người hầu bàn ủ rũ, đang ngồi hơ

lửa bên cạnh một bếp lò than.

Khách nhân cũng chỉ có một người lưng quay ra phía cửa, ngồi ở trong

một góc tối u ám nhất, một mình ngồi uống rượu nóng.

Y chắc chắn cũng giống Diệp Khải Nguyên, là một kẻ chiến bại, một kẻ

thất ý.

Nếu là lúc bình thời, Diệp Khải Nguyên có lẽ đã bước đến, cùng y uống

hai ly, đồng là kẻ lưu lạc chân trời góc bể, tương phùng chắc hẳn cùng
tương thức.

Nhưng bây giờ Diệp Khải Nguyên lại thích được cô độc.
Người hầu bàn ủ rũ đi tới, bày ra đôi đũa, một đôi đũa tre hơi bị mốc.
Nhưng Diệp Khải Nguyên không để ý đến.
- Dùng gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.