CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 267

- Ngươi... ngươi không nhìn lầm đấy chứ?
Ngươi này càng phẫn nộ, nói:
- Ta nhìn lầm ngươi à? Ngươi mười sáu tuổi đã gả cho ta, có thiêu thành

tro, ta cũng nhận ra ngươi.

Thôi Ngọc Chân nhịn không được thét lên:
- Ngươi điên rồi, ta chưa bao giờ gặp ngươi cả.
- Ngươi lẽ nào lại không thừa nhận là thê tử của ta?
- Tất nhiên!
- Ngươi nếu không phải là thê tử của ta, tại sao lại ngủ ở trên giường của

ta?

Thôi Ngọc Chân không nói nổi nửa lời.
Người này lại trừng mắt nhìn Diệp Khải Nguyên, hầm hầm nói:
- Ngươi là cái thá gì? Sao lại cùng thê tử của ta ngủ trên giường hả?
Diệp Khải Nguyên cũng không biết phải nói thế nào, chàng đột nhiên

phát hiện ra lại gặp một chuyện vô cùng hoang đường lộn xộn. Chàng thật
sự không biết tóm lại đây là chuyện gì nữa?

Người này nói:
- May mà ta là người quảng đại bao dung, bất kể bọn ngươi đã làm

chuyện gì, ta đều tha thứ cho bọn ngươi. Nhưng bây giờ ta đã quay trở về,
ngươi nên trả lại cho ta đống chăn mền đó.

Y bước lại, dường như đã sẵn sàng cởi bỏ quần áo lên giường ngủ.
Thôi Ngọc Chân lại thét lên, cố gắng hết sức kéo lấy Diệp Khải Nguyên:
- Ta không phải là vợ của hắn, ta vốn không biết hắn. Diệp đại ca nhất

thiết không thể nhượng bộ hắn.

Diệp Khải Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi dậy, nhưng chàng phải

làm thế nào đây? Một người lõa thể nằm ở trên giường của người khác, gặp
chuyện này, người đó nên làm như thế nào đây? Đúng vào lúc này, đột
nhiên từ bên ngoài vọng vào một trận cười thật lớn, một người đang ôm
bụng, cười ha hả bước vào. Nhìn thấy người này, Diệp Khải Nguyên thật sự
không cười nổi nữa.

Thượng Quan Tiểu Tiên! Con người nguy hiểm này lại xuất hiện ngay

trong tình huống khó xử như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.