CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 274

Trên mặt Thượng Quan Tiểu Tiên lại nở một nụ cười thắng lợi, kéo tay

Hoa Tử Thanh, cười nói:

- Hắn đối với ta tuy vô tình, nhưng ta không thể vô nghĩa đối với hắn. Để

lại một bao thuốc cho hắn, bọn ta đi thôi.

Lần này bọn họ thật sự bỏ đi.
Diệp Khải Nguyên đã ngồi dậy, nay đột nhiên lại ngã gục xuống.
Thôi Ngọc Chân hoảng hốt kêu lên:
- Ngươi... ngươi sao thế?
Diệp Khải Nguyên thở dài, gượng cười nói:
- May mà nàng mang đao của ta đặt ở dưới gối, may mà y thị không thử.
Thôi Ngọc Chân hỏi:
- Đại ca vừa rồi thật không còn lực để sát thương y thị?
Diệp Khải Nguyên nhìn cây đao trong tay, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc,

nói:

- Đao này không phải chỉ dùng tay là có thể phóng ra, phải dùng tinh

thần và sức mạnh mà toàn thân có, mới có thể phóng đao ra. Nhưng ta lúc
này...

Diệp Khải Nguyên lúc này ngay nói cũng cảm thấy mệt.
Thôi Ngọc Chân nhìn Diệp Khải Nguyên, nước mắt ướt đẫm nói:
- Muội biết đại ca là vì muội mới đuổi y thị đi, nhưng đại ca hà tất vì

muội mà mạo hiểm như vậy... Muội vốn là người phải chịu nhục mới phải.

Diệp Khải Nguyên ôn tồn nói:
- Không có ai phải chịu bị làm nhục, cũng không có ai có quyền làm

nhục người khác.

Giọng nói của chàng tuy ôn tồn, nhưng rất là cương quyết:
- Lão gia truyền thụ lại cho ta đao này chỉ là vì muốn ta làm cho thiên hạ

hiểu rõ đạo lý này, đừng bao giờ quên nó.

Ánh mắt của Thôi Ngọc Chân cũng sáng lên, chậm rãi nói:
- Muội nghĩ lão gia nhất định là một người tuyệt vời.
Ánh mắt Diệp Khải Nguyên nhìn ra nơi xa xôi, mang một vẻ cô độc,

trầm mặc không thể diễn tả được. Chàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.