CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 298

Diệp Khải Nguyên gật đầu:
- Ta đã nghe nói:
Lữ Địch nhìn chằm chằm vào tay Diệp Khải Nguyên, đột nhiên hỏi:
- Đao của ngươi đâu?
Y tất nhiên biết đao của Diệp Khải Nguyên.
Trong giang hồ không ai là không biết đao của Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên chăm chú nhìn y, rất lâu sau, mới lạnh lùng nói:
- Đao đây.
Diệp Khải Nguyên liền lật tay, đao đã nằm trong tay. Đao sáng trắng,

lưỡi đao mỏng mà bén, ánh sáng lành lạnh của sắt thép dưới ánh thái dương
lấp lánh chói lòa đủ để hớp hồn đoạt phách người khác nhưng nếu ở trong
tay người nào, cây đao này có thể không xem là sắc bén không tỏ ra lợi hại,
nhưng lúc này đao ở trong tay Diệp Khải Nguyên.

Tay của Diệp Khải Nguyên khô rắn vững chắc như ngọn Viễn Sơn.
Lữ Địch đột nhiên cau mặt, Đới Cao Cang đứng ngoài năm trượng xa,

cũng phải nín thở lại.

Y đột nhiên cảm nhận một sát khí từ trước tới nay chưa bao giờ thể

nghiệm qua.

Lữ Địch buột miệng nói:
- Hay! Quả nhiên là đao sát nhân.
Diệp Khải Nguyên cười cười, đột ngột vung đao lên.
Ánh đao lóe lên biến mất.
Cây đao này tựa như đột nhiên tiêu tan đi trong gió, vô hình vô tung.
Người dù có ánh mắt tinh nhanh sắc bén đến đâu, cũng chỉ nhìn thấy đao

ở nơi xa lóe lên, rồi thì không thấy đâu nữa.

Tốc độ và sức mạnh của phi đao, tuyệt không có ai có thể hình dung ra

được.

Lữ Địch không khỏi cảm thấy xúc động mạnh, thất thanh nói:
- Ngươi có ý gì thế?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói:
- Ngươi đã không dùng kiếm ta sao lại dùng đao chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.