CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 372

Lữ Địch cũng đã nghe nói, Quách Tung Dương xưa nay không dùng

kiếm có khiếm khuyết. Ngọc Tiêu xưa nay cũng không dùng nữ nhân đã
qua tay nam nhân.

Lữ Địch nhìn Ngọc Tiêu, không mở miệng, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai.
Ngọc Tiêu hỏi:
- Ngươi vẫn không hiểu sao?
Lữ Địch đáp:
- Ta chỉ lấy làm quái lạ.
- Quái lạ gì?
- Quái lạ tại sao ngươi lại chọn chiếc ghế này ngồi?
- Ngươi phải nhìn thấy ra, nơi đây chỉ có chiếc ghế này là tốt nhất thôi.
Lữ Địch thản nhiên nói:
- Ta nhìn thấy, nhưng ta cũng biết, ghế này trước đây nhất định cũng đã

có người ngồi.

Y đột nhiên kết thúc cuộc đàm thoại, đột nhiên bỏ đi.
Đinh Linh Lâm cảm thấy trong lòng nặng nề, máu trong người như

ngừng chảy, toàn thân lạnh băng.

Ngọc Tiêu đang nhìn Đinh Linh Lâm, nhìn từ đầu đến chân, rồi lại từ

bàn châm chậm rãi nhìn lên vào mắt nàng.

Ánh mắt y như xuyên thấu y phục của Đinh Linh Lâm.
Đinh Linh Lâm như cảm thấy bản thân mình hoàn toàn lõa thể.
Nàng không phải là chưa bao giờ bị nam nhân nhìn qua, nhưng bây giờ

nàng lại cảm thấy không chịu nổi, đột nhiên quay người, muốn lao đi.

Nàng vốn không sợ chết, nhưng nàng cũng biết, trên thế gian này còn có

nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Nào ngờ nàng vừa quay người Ngọc Tiêu đã lao đến trước mặt nàng,

khoanh hai tay lại, chặn đường đi của nàng, vẫn nhìn nàng với ánh mắt như
vậy.

Đinh Linh Lâm siết chặt hai tay, từng bước lùi dần ra phía sau, lùi đến

chiếc ghế mà vừa rồi Ngọc Tiêu vừa ngồi, hốt nhiên nói:

- Ta... ta biết ngươi tuyệt sẽ không chạm vào ta.
- Thế sao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.