CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 118

Alia nhận ra mình đang lõa thể, nghĩ tới việc che mình lại, thấy ý tưởng đó
thật khôi hài. Cái gì mà mắt đã thấy thì không tẩy xóa đi được. Nàng chậm
rãi đút dao pha lê vào vỏ đeo trên cổ.

“Lẽ ra em nên biết là anh,” nàng nói.

“Anh cho là em biết vừa rồi nguy hiểm thế nào,” Paul nói. Chàng dành thời
gian đọc phản ứng trên mặt và cơ thể nàng: nỗ lực đã qua làm da nàng ửng
hồng, đôi môi ươn ướt và đầy đặn. Ở nàng tỏa ra sự nữ tính khiến người ta
không thể yên lòng, một điều chàng chưa bao giờ nghĩ tới về em gái mình.
Chàng thấy thật lạ lùng rằng chàng có thể nhìn một người thân thiết với
mình tới mức này mà không còn nhận ra nàng trong cái khung nhân dạng
vốn đã từng quen thuộc và bất biến biết bao.

“Thật điên rồ,” Stilgar the thé, bước lên đứng cạnh Paul.

Lời ông đầy giận dữ, nhưng Alia nghe thấy sự ngưỡng mộ trong giọng ông,
thấy nó trong mắt ông.

“Mười một đèn,” Paul lắc đầu.

“Em hẳn đã đạt mức mười hai nếu anh không can thiệp,” nàng nói. Nàng
bắt đầu nhợt đi trước sự chăm chú của Paul, đế thêm: “Và tại sao những thứ
chết tiệt này lại có nhiều đèn thế nếu chúng ta không nên thử lên mức đó?”

“Một Bene Gesserit có nên hỏi lý do đằng sau một hệ thống không giới hạn
không?” Paul hỏi.

“Em đoán là anh chưa bao giờ thử quá mức bảy!” nàng nói, sự giận dữ lại
quay trở lại. Cách nhìn chăm chú của anh trai bắt đầu khiến nàng bực bội.

“Chỉ một lần thôi,” Paul nói. “Gurney Halleck bắt gặp anh ở mức mười.
Hình phạt dành cho anh đủ xấu hổ tới mức anh sẽ không nói cho em biết
ông ta đã làm gì. Và nhắc tới xấu hổ thì...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.