CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 133

“Bởi vì em gái ta, Alia,” Paul nói, quan sát Edric cẩn thận. “Nó là một nữ
thần. Ta khuyên Ngài nên cẩn trọng khi nhắc tới Alia, không thì nó sẽ giết
ngài với một cái liếc mắt.”

Nụ cười hả hê đang hình thành trên môi Edric biến thành cú sốc.

“Ta cực kỳ nghiêm túc đấy,” Paul nói, quan sát cú sốc lan ra, thấy Stilgar
gật đầu.

Edric nói với giọng ảm đạm. “Người vừa bạc đãi lòng tin cậy của thần đối
với Người, tâu Bệ hạ. Và không nghi ngờ gì đó là điều Người muốn.”

“Đừng vội chắc ngài biết mục đích của ta,” Paul nói và ra dấu cho Stilgar
rằng cuộc diện kiến đã kết thúc.

Để trả lời cử chỉ dò hỏi của Stilgar rằng có cần ám sát Edric không, Paul ra
dấu phủ định, nhấn mạnh đó là một mệnh lệnh vì sợ rằng Stilgar sẽ tự giải
quyết vấn đề theo cách của mình.

Scytale, sĩ quan hầu cận Edric, bước tới góc sau của bể, thúc nó về phía
cửa. Khi đi qua đối diện Paul, hắn dừng lại, quay đôi mắt cười nhạo đó về
phía Paul, nói: “Xin Bệ hạ cho phép thần nói?”

“Được. Ngươi định nói gì?” Paul hỏi, để ý thấy Stilgar tiến lại gần để đáp
trả sự uy hiếp ngụ ý toát ra từ người đàn ông này.

“Người ta bảo rằng,” Scytale nói, “dân chúng bấu víu vào sự lãnh đạo của
Hoàng gia vì không gian là vô hạn. Họ cảm thấy cô độc nếu không có một
biểu tượng thống nhất. Với những thần dân cô độc, Quốc vương là nơi chốn
xác định. Họ có thể quay về phía Người mà nói: ‘Thấy không, Người kia
kìa. Người khiến chúng ta hợp nhất’. Có lẽ tôn giáo cũng có cùng chung
mục đích đó, tâu Bệ hạ.”

Scytale gật đầu hài lòng, lại huých bể của Edric. Họ rời phòng khách, Edric
bơi ngửa trong bể, mắt nhắm. Người Lái tàu có vẻ mệt lả, mọi năng lượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.