CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 152

bội...” Đó là điều mà Duncan Idaho hẳn đã nói. Liệu người Tleilaxu đã tạo
ra gã ghola này tốt hơn họ biết - hay đây chỉ đơn thuần là sự giả bộ, một
phần của những gì anh ta đã được huấn luyện?

“Hãy giải thích ý ngươi, ghola,” nàng ra lệnh.

“Hiểu bản thân mình, đó có phải là lời răn của Người?” anh ta hỏi.

Lại một lần nữa nàng cảm thấy anh ta thích thú. “Đừng tung hứng ngôn từ
với ta, ngươi... thứ đồ như ngươi!” nàng nói. Nàng đặt một tay lên con dao
pha lê trong vỏ đang treo trên cổ. “Tại sao ngươi lại được đem cho anh trai
ta?”

“Anh trai Người nói với thần rằng Người đã quan sát buổi yết kiến,” anh ta
nói. “Người đã nghe thần trả lời câu hỏi đó của Quốc vương.”

“Hãy trả lời lại... với ta!”

“Thần được đưa tới để hủy diệt Quốc vương.”

“Đó là lời nói của mentat?”

“Không cần hỏi thì Người cũng biết câu trả lời,” anh ta trách. “Và Người
cũng biết đó, một món quà như thế không cần thiết. Anh trai Người đã tự
hủy hoại mình khá đủ rồi.”

Nàng cân nhắc những lời đó, tay vẫn đặt trên chuôi dao. Một câu trả lời
gian xảo, nhưng trong giọng nói là sự chân thật.

“Vậy sao lại mang tới món quà như thế?” nàng thăm dò.

“Nó có thể đã làm cho người Tleilaxu thích thú. Và, cũng đúng sự thật là,
Hiệp hội đã đặt người ta tạo ra thần để làm một món quà.”

“Tại sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.