CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 161

CHƯƠNG 11

Tôi nghĩ được sống thật vui sướng, và tôi tự hỏi liệu có bao giờ tôi nhảy
vào bên trong cội rễ của xác thịt này và biết con người trước đây của mình.
Cội rễ vẫn ở đó. Liệu có hành động nào của tôi sẽ tìm thấy được nó không,
câu trả lời vẫn nằm lộn xộn trong tương lai. Nhưng tất cả những gì con
người có thể làm, tôi cũng có thể làm. Bất cứ hành động nào của tôi đều có
thể dẫn tới điều đó.

- Lời của người ghola, Alia tường thuật lại

Trong khi nằm đó đắm chìm trong mùi hương dược đậm đặc, nhìn vào nội
tâm qua sự xuất thần tiên tri, Paul thấy mặt trăng trở thành một khối cầu
thon dài, bị lăn tròn và vặn vẹo, rít lên - tiếng rít khủng khiếp của ngôi sao
đang bị dập tắt trong biển không bờ bến - xuống... xuống... xuống... như
quả bóng trẻ nhỏ ném.

Nó biến mất rồi.

Trăng không lặn. Nhận thức này nhấn chìm chàng. Nó biến mất rồi: không
còn trăng nữa. Mặt đất rung động như con thú đang rũ bỏ bộ da. Sự khiếp
hãi lướt qua chàng.

Paul giật thẳng người ngồi dậy trên giường hẹp, mắt bật mở to, nhìn trân
trối. Chàng nửa nhìn ra ngoài, nửa nhìn vào trong nội tâm mình. Bên ngoài,
chàng thấy tấm lưới plasmeld ngăn phòng riêng của chàng, và chàng biết
mình đang nằm cạnh vực thẳm như bằng đá của Vương thành. Trong tâm,
chàng tiếp tục thấy mặt trăng rơi.

Ra ngoài! Ra ngoài!

Tấm lưới plasmeld trông ra ánh sáng buổi trưa chói lòa khắp Arrakeen. Bên
trong - bóng đêm đen tối nhất cư ngụ. Mùi hương ngọt ngào từ mái vườn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.