CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 289

“Xin đừng gọi thần như vậy,” anh van xin.

“Nhưng đó chính là ngươi,” nàng nói. “Và sự trung thành là món hàng
đáng giá. Nó có thể bán... không thể mua, nhưng có thể bán.”

“Thần không thích những lời cay độc đó,” anh nói.

“Ta nguyền rủa thứ logic của ngươi! Nó là sự thật!”

“Ngủ đi,” anh nói.

“Ngươi yêu ta không, Duncan?” nàng hỏi.

“Có.”

“Có phải đấy là một trong những lời dối trá đó,” nàng hỏi, “một trong
những lời dối trá dễ tin hơn sự thật? Tại sao ta lại sợ tin ngươi?”

“Người sợ sự khác biệt của thần cũng như Người sợ điều đó ở chính mình.”

“Hãy là một người đàn ông, đừng là mentat!” nàng gầm lên.

“Thần là một mentat và thần là một người đàn ông.”

“Vậy ngươi có biến ta thành người phụ nữ của ngươi không?”

“Thần sẽ làm điều gì tình yêu đòi hỏi.”

“Và sự trung thành nữa?”

“Và sự trung thành nữa.”

“Đó là vì sao ngươi nguy hiểm,” nàng nói.

Lời nàng khiến anh bối rối. Không có dấu hiệu bối rối trên gương mặt, cơ
không run lên - nhưng nàng biết. Thị kiến-ký ức phơi bày sự bối rối đó. Dù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.