CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 290

vậy nàng thấy mình đã để lỡ một phần của thị kiến, thấy rằng nàng nên nhớ
thứ gì khác từ tương lai. Có một nhận thức khác mà giác quan không cảm
nhận được chính xác, nó chẳng hiểu từ đâu rơi vào đầu nàng không theo
cách mà quyền năng tiên tri vẫn có. Nó nằm trong bóng tối của Thời gian -
đau đớn vô cùng.

Cảm xúc! Chính là nó - cảm xúc! Nó đã xuất hiện trong thị kiến, không
trực tiếp mà như là kết quả giúp nàng luận ra được điều gì ẩn sau nó. Nàng
đã bị cảm xúc ám ảnh - sự siết chặt duy nhất bao hàm sợ hãi, đau thương và
tình yêu. Chúng nằm đó trong thị kiến, áp đảo và nguyên sơ, tất cả đều nối
với độc một cơ thể như dịch bệnh.

“Duncan, đừng rời bỏ em,” nàng thì thầm.

“Ngủ đi,” anh nói. “Đừng chống lại thuốc.”

“Em phải... em phải... Anh ấy là mồi nhử trong chính cái bẫy của mình.
Anh ấy là bề tôi của quyền lực và sự kinh hoàng. Bạo lực... sự tôn sùng là
nhà tù giam hãm anh ấy. Anh ấy sẽ mất... tất cả. Nó sẽ xé nát anh ấy.”

“Người đang nói về Paul?”

“Chúng dồn anh ấy vào con đường tự hủy diệt mình,” nàng thở hắt ra, cong
lưng lên. “Sức nặng quá lớn, nỗi đau khổ quá lớn. Chúng quyến rũ anh ấy
rời khỏi tình yêu.” Nàng lại buông người xuống giường. “Chúng tạo nên
một vũ trụ mà anh ấy sẽ không cho phép mình sống trong đó.”

“Ai đang làm điều đó?”

“Chính anh ấy! Ôi, anh ấy thật ngốc. Anh ấy là một phần của khung hình.
Và đã quá muộn rồi... quá muộn rồi... quá muộn rồi.”

Khi nói những lời đó, nàng cảm thấy nhận thức mình buông xuống, từng
lớp từng lớp một. Nó hạ thẳng xuống đằng sau dây rốn. Cơ thể và tâm trí
tách rời rồi nhập lại trong nhà kho chứa đầy mảnh rời thị kiến - vận động,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.