CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 326

Một cái nhún vai. Người Fremen mù bị bỏ lại trên sa mạc. Muad’dib có thể
là Hoàng đế, nhưng cũng là một người Fremen. Không phải chàng đã ra
điều khoản rằng người Fremen sẽ trông nom và nuôi dưỡng con chàng sao?
Chàng là người Fremen.

Nơi này là sa mạc xương xẩu, Idaho thấy vậy. Những sườn đá nhuộm bạc
dưới trăng hiển lộ qua mặt cát; rồi các đụn cát bắt đầu.

Mình không nên để Người một mình, dù chỉ một phút cũng không, Idaho
nghĩ. Mình đã biết Người nghĩ gì trong đầu.

“Bệ hạ nói với tôi rằng tương lai không cần sự hiện diện thể xác của Người
nữa,” Tandis đã báo cáo. “Khi Người rời khỏi tôi, Người gọi lại. ‘Giờ ta tự
do rồi’, đó là lời Người.”

Quỷ tha ma bắt họ đi! Idaho nói.

Người Fremen đã từ chối cử tàu chim hay bất cứ hình thức tìm kiếm nào.
Việc cứu hộ đi ngược lại với tục lệ cổ xưa của họ.

“Sẽ có một con sâu cho Muad’dib,” họ nói. Rồi họ bắt đầu tụng kinh cho
những người hiến thân cho sa mạc, những người mà nước dâng lên Shai-
hulud: “Mẹ cát, cha Thời gian, khởi nguồn Sự sống, hãy mở lối cho
Người.”

Idaho ngồi xuống trên tảng đá phẳng và nhìn sa mạc. Đêm ngoài đó đầy
những đường nét ngụy trang. Không có cách nào biết được Paul đã đi đâu.

“Giờ ta tự do rồi.”

Idaho nói to những lời đó, ngạc nhiên trước âm giọng chính mình. Trong
một hồi lâu, anh để trí óc mình lướt đi, nhớ lại ngày anh đưa cậu bé Paul tới
chợ hải sản trên Caladan, ánh nắng chói chang của vầng thái dương trên
mặt nước, sự giàu có của biển ném lên cái chết được bán ở đó. Idaho nhớ
Gurney Halleck đã dạo khúc đàn chín dây cho họ - lạc thú, tiếng cười. Giai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.