CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 50

“Các bộ tộc đều hy vọng Muad’dib sẽ trở về với họ,” nàng nói và ngẩng
đầu lên nhìn chàng. “Chàng thuộc về chúng em.”

“Ta thuộc về một viễn cảnh tiên tri,” chàng thì thầm.

Rồi chàng nghĩ về cuộc Thánh chiến, về sự trộn lẫn gene xuyên suốt bao
năm dài ánh sáng, và thị kiến cho chàng biết chàng phải kết thúc nó thế
nào. Chàng có nên trả giá không? Bao nhiêu hận thù đều sẽ tan biến, tắt dần
như lửa đang tàn - từng hòn từng hòn than hồng một. Nhưng... than ôi! Cái
giá phải trả mới ghê gớm làm sao!

Ta chưa bao giờ muốn làm một vị thánh, chàng nghĩ. Ta chỉ muốn biến mất
như viên ngọc sương đêm còn đọng lại, vương trong buổi sớm mai. Ta
muốn trốn khỏi cả thiên thần lẫn những kẻ bị đọa đày
- một mình đơn độc...
như thể bị lãng quên
.

“Chúng ta có trở lại Sietch không?” Chani hỏi dồn.

“Có chứ,” chàng thì thầm. Và chàng nghĩ: Ta phải trả giá thôi.

Chani thở dài sườn sượt, lại nép người vào chàng.

Ta đã la cà bấy lâu nay, chàng nghĩ. Và chàng thấy mình đã bị bao bọc như
thế nào trong những ranh giới của tình yêu và cuộc Thánh chiến. Và một
cuộc đời, dù có được yêu thương đến mấy, thì có nghĩa lý gì so với tất cả
những cuộc đời mà cuộc Thánh chiến chắc chắn sẽ cướp đi? Liệu sự đau
đớn của một người có thể so sánh với nỗi thống khổ của cả vạn người?

“Tình yêu của em?” Chani hỏi.

Chàng đặt tay lên môi nàng.

Ta sẽ tự nộp mình, chàng nghĩ. Ta sẽ lao ra khi ta còn đủ sức, bay qua
không gian, nơi mà loài chim không tìm đến được
. Đó là một suy nghĩ vô
ích, và chàng biết điều đó. Cuộc Thánh chiến sẽ bám theo bóng ma chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.