CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 51

Chàng có thể trả lời gì đây? chàng tự hỏi. Biết giải thích thế nào khi mà
người ta đã kết tội chàng ngu xuẩn tàn bạo? Ai sẽ thấu hiểu được?

Ta chỉ muốn quay lại nói: “Đó! Sự tồn tại ấy không thể nắm giữ được ta.
Nhìn xem! Ta đã biến mất! Không sự ràng buộc hay mạng lưới mưu mô nào
của con người có thể bẫy ta được nữa. Ta từ tôn giáo của mình! Khoảng
khắc huy hoàng này là của ta! Ta tự do rồi!”

Thật là những ngôn từ trống rỗng!

“Hôm qua người ta thấy một con sâu lớn bên dưới Tường Chắn,” Chani
nói. “Họ bảo nó dài tới cả trăm mét. Những con lớn như vậy không mấy khi
tới vùng này nữa. Nước đuổi chúng đi, em cho là vậy. Họ nói con sâu này
tới để triệu hồi Muad’dib về quê nhà miền sa mạc.” Nàng cấu vào ngực
chàng. “Đừng có cười em!”

“Ta có cười đâu.”

Paul ngạc nhiên trước tinh thần truyền thống bền bỉ của người Fremen, thấy
tim mình thắt lại, một điều đã xảy ra trong cuộc đời chàng: adab, ký ức réo
gọi. Chàng mường tượng căn phòng thời thơ ấu của mình ở hành tinh
Caladan rồi... đêm tối trong phòng đá... một thị kiến! Đó là một trong
những khoảng khắc tiên tri sớm nhất của chàng. Chàng cảm thấy tâm trí
mình lao vào thị kiến, nhìn qua ký ức phủ mây (thị-kiến-trong-thị-kiến) một
hàng người Fremen, áo choàng bám đầy bụi. Họ diễu hành qua khoảng
trống giữa những khối đá cao, mang theo một vật nặng dài quấn vải.

Và Paul thấy mình nói trong thị kiến: “Phần lớn khoảng thời gian đã qua
thật ngọt ngào... nhưng nàng là điều ngọt ngào nhất...”

Ký ức adab buông tha chàng.

“Chàng im lặng quá,” Chani thì thầm. “Có chuyện gì vậy?”

Paul run rẩy, ngồi dậy, ngoảnh mặt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.