CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 55

“Gửi tới ngài lời chào từ phương xa,” Scytale nói, nở nụ cười trên gương
mặt dẹt hắn đã chọn cho cuộc gặp gỡ này. Giờ hắn nhận ra rằng ông già có
thể nhận ra gương mặt đó. Một vài người Fremen có tuổi sống ở Xứ Cát đã
từng biết Duncan Idaho.

Diện mạo hắn đã chọn từng làm hắn thấy thích thú, nhưng giờ có thể là một
sai lầm. Nhưng hắn không dám đổi diện mạo ở chốn này. Hắn lo lắng liếc
nhìn lên xuống con phố. Ông ta không định mời hắn vào trong sao?

“Anh biết con tôi à?” ông già hỏi.

Ít nhất thì đó cũng là một ám hiệu đáp lời. Scytale phản ứng lại theo đúng
cách, mắt vẫn không ngừng cảnh giác nhìn ra xung quanh tìm các dấu hiệu
đáng ngờ. Hắn không thích vị trí mình đang đứng. Con phố là một ngõ cụt
kết thúc tại ngay chính ngôi nhà này. Tất cả những ngôi nhà xung quanh
đều được xây cho những cựu chiến binh của cuộc Thánh chiến. Chúng hình
thành nên một vùng ngoại ô của Arrakeen, kéo dài qua Tiemag tới tận Lưu
vực Vương triều. Những bức tường ôm lấy con phố từ hai bên trưng ra bề
mặt plasmeld trống rỗng và xám xịt bị phá vỡ bởi khoảng tối của những ô
cửa đóng kín và những lời lẽ tục tĩu nguệch ngoạc đây đó. Ngay bên cạnh
cánh cửa này, ai đó đã lấy phấn tuyên bố rằng một gã Beris nào đó đã mang
tới Arrakis một căn bệnh ghê tởm làm hắn rụng cả của quý.

“Anh có đến cùng ai không?” ông già hỏi.

“Một mình thôi,” Scytale đáp.

Ông già thở hắt ra, vẫn do dự đến mức làm hắn muốn phát khùng.

Scytale nhắc nhở mình phải kiên nhẫn. Gặp gỡ theo cách này cũng có điểm
nguy hiểm riêng của nó. Có lẽ ông ta có lý do riêng nên mới tiếp tục cư xử
như thế này. Nhưng thời điểm đã tới. Mặt trời nhợt nhạt đã dừng gần như
ngang trên đỉnh đầu. Người ở khu này thảy đều đóng kín cửa ở nhà để ngủ
cho qua khoảng thời gian nóng nực nhất trong ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.