DẠ KHÚC - Trang 119

Trần Thị Bảo Châu

Dạ Khúc

Phần VIII

Xuân Đào quả thật là người vô ơn, bạc nghĩa. Ngay lần đầu gặp mặt, cô đã
linh cảm Đào sẽ gieo cho mình nhiều khổ sở. Giờ nghiệm lại, điều đó
không sai. Nhưng dứt khoát Cơ không lụy gã đàn ông đã phản bội mình,
trái lại dù đau khổ cách mấy, Cơ cũng cương quyết vứt bỏ như cô đang vứt
bỏ...
Cửa phòng bỗng bật mở, Tiến giận dữ lao vào và ngất ngưởng đứng trước
mặt Cơ, mắt tóe lửa.
Cơ ấp úng:
- Sao anh không gõ cửa?
- Vì anh biết em sẽ không cho anh vào. Nhưng chúng ta cần phải nói
chuyện cho rõ.
Kéo ghế ra ngồi, Tiến nói tiếp:
- Em định hành hạ tinh thần, đày đọa thể xác anh tới chừng nào hở Cơ?
Sắp tới ngày làm đám hỏi rồi vẫn còn làm khổ anh. Đâu phải anh không
biết dạo này em thuê một gã chạy xê ôm ngày hai buổi đưa đón em nhằm
mục đích chọc tức anh. Em định thử anh tới bao giờ cũng được, nhưng
cưới hỏi là chuyện quan trọng liên quan đến người lớn, em không thể đùa.
Việt Cơ bình tĩnh đáp:
- Em đâu dám đùa chuyện hệ trọng như vậy. Chính vì suy nghĩ nghiêm
túc, em mới nhận ra sự lầm lẫn trong tình yêu. Chúng ta không hợp nhau,
cố gắng chịu đựng nhau cách mấy, sau này cũng đổ vỡ.
Tiến lắc đầu:
- Không nên bi quan như vậy. Anh yêu em, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc.
Nhếch môi mai mỉa, Cơ nhắc lại:
- Anh yêu em. Câu này em nghe nhiều lần rồi. Nhiều đến mức em không
còn cảm giác với nó nữa.
Tiến bước đến gần giữ chặt hai vai Cơ, giọng lạc đi thật thảm thiết:
- Anh không thể mất em. Thiếu em, đời anh trở nên vô nghĩa, anh chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.