DẠ KHÚC - Trang 120

còn gì cả.
Cười nhạt, Việt Cơ độc ác:
- Chẳng lẽ em đem tới cho anh nhiều vậy sao? Lắm khi em tự hỏi. Nếu
em là một con bé nghèo hèn, anh có yêu em đến mức như vừa nói không?
Hơi khựng lại một chút, Tiến kêu lên oan ức:
- Dường như em hiểu lầm anh rồi. Không ngờ em cho rằng anh đến với
em vì em là con gái của giám đốc. Nghĩ vậy là nhục mạ tình yêu chân
thành của anh dành cho em.
Việt Cơ bịt tai lại:
- Đủ rồi. Đủ rồi. Tôi kinh tởm cái tình yêu cao đẹp của anh. Còn tại sao
hả? Anh về soi gương và tự hỏi lại mình đi. Đồ đểu giả!
Gạt mạnh tay Tiến ra, Việt Cơ hổn hển chạy xuống nhà. Trước mặt mọi
người đang ngồi xem tivi ở phòng khách, cô nói lớn:
- Tôi và Tiến không còn gì nữa. Đừng bao giờ để anh ta mò vào tận
phòng của tôi như vừa rồi.
Ném cái nhìn lạnh lùng vào vẻ mặt vờ ngơ ngác của Xuân Đào. Cơ bỏ ra
ngoài. Ngoắc đại chiếc xích lô vừa trờ tới, cô nói tên đường của nhà Trung,
rồi cô người ngồi lọt thỏm vào trong xe.
Tới bây giờ, cô mới thấm thía nỗi đau của người bị lừa dối, bị phản bội.
Chính Trung thú nhận với Cơ đã từng thấy Tiến và Đào tay trong tay, mắt
nhìn mắt ở quán cà phê anh từng đưa Cơ tới. Vậy mà miệng mồm anh ta
vẫn trơn như thoa mỡ, ngọt như đường. Thật là tồi tệ!
Vừa rồi, suýt nữa Việt Cơ đã nói toạc móng heo ra hết. Nhưng vì sĩ diện,
cô kịp thời làm chủ bản thân để giữ lại những lời định mắng Tiến và Xuân
Đào.
Hừ! Dù hận cỡ nào, tức cỡ nào, đối với mọi người, Cơ vẫn là người... xù
Tiến. Bị...xù, hẳn Tiến đau lắm, nhục lắm. Anh ta còn đau hơn, nhục hơn,
nếu đúng là anh ta cưới Cơ vì muốn dùng cô làm bệ phóng trên đà công
danh.
Bỗng dưng, Cơ buột miệng cười khan. Đồng tiền đúng là chi phối tất cả.
Cô cũng đang dùng tiền để...mướn một người yêu hờ đó thôi. Có lẽ bắt
đầu từ hôm nay, hợp đồng giữa cô và Trung phải hủy bỏ vì chuyện của Tiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.