DẠ KHÚC - Trang 123

Cơ bắt bẻ:
- Bữa hổm, anh bảo chưa một cô gái nào tới nhà anh, sao hôm nay lại có
người yêu kìa?
Nới lỏng cà vạt ở cổ ra, Trung gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng đâu có nghĩa là tôi không có bồ.
Vặt nắm lá trâm ổi trong tay và ngửi mùi thơm của nó, Cơ lơ lửng hỏi:
- Cô ấy ra sao nhỉ?
Trung hơi mơ màng:
- Rất dung dị, bình thường. Không phải là con của giám đốc nên không
kiêu căng phách lối, cũng không có nhiều tiền để vung ra mua những thứ
mình muốn. Tóm lại, cô ấy hợp với tôi. Cả hai cảm thấy hạnh phúc, thế là
quá đủ.
Việt Cơ xụ mặt:
- Anh có quyền khoe bồ, nhưng không có quyền mai mỉa tôi. Con gái của
giám đốc đâu phải là tội, tánh kiêu căng phách lối là do trời sinh, có nhiều
tiền vung ra mua thứ mình thích là tự do cá nhân, không liên quan gì tới
anh.
Trung hóm hỉnh:
- Tôi biết và thấy mình may mắn hơn Tiến.
Cơ giậm chân:
- Đừng nhắc tới hắn. Tôi đang bực muốn chết đây.
Trung xoa tay vào nhau:
- Biết ngay là có chuyện mà. Nếu không em đâu tới đây.. hành hạ tôi. Đã
quyết định xù anh ta rồi, còn ghen tuông, bực bội làm chi cho mệt.
Việt Cơ làu bàu:
- Ai thèm ghen tuông. Nhưng tôi ghét thói giả dối của Tiến. Anh ta làm
như yêu tôi lắm không bằng.
Trung vờ vịt:
- Ủa! Chẳng lẽ Tiến không yêu Cơ?
Việt Cơ liếm môi:
- Anh từng thấy Tiến vào quán với Xuân Đào, giờ còn hỏi đố tôi?
- Vậy sao em không dùng chứng cớ này để lột mặt nạ của Tiến?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.