DẠ KHÚC - Trang 124

Thấy Cơ im lặng, Trung trả lời luôn:
- Tại em quá tự cao, không muốn người ta biết mình là kẻ thua cuộc chớ
gì?
Cơ liếc anh bằng tất cả... căm hận:
- Nhiều chuyện. Dù có như vậy, cũng không liên quan tới anh.
Trung cười cười:
- Lần này thì liên quan đấy. Nhờ tính tự cao, ngông cuồng của em, tôi
mới có thêm việc để làm, có thêm tiền để đi chơi với người yêu.
Việt Cơ chợt tò mò một cách bất ngờ:
- Ủa! Hai người đi bằng xe gì vậy?
- Taxi.
- Chà! Sang dữ. Nhưng như thế, làm sao tình bằng ngồi xe sáu bảy.
Trung tỉnh bơ:
- Đành là thế. Nhưng từ khi.. ngày hai buổi chở em đến trường, tôi hết
muốn chở cô gái nào khác bằng chiếc sáu bảy ấy nữa, huống hồ chi chở
bồ.
Việt Cơ bĩu môi:
- Kỹ quá nhỉ. Tôi thấy dễ chịu khi nghĩ mình được độc quyền cái xe ấy.
Trung lặng lẽ nhìn Cơ. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường, trông Cơ
thật ngổ ngáo. Với mái tóc tém sát và cái áo thung sọc đỏ vừa mạnh mẽ
vừa bụi đời, Cơ y như một tên con trai mới lớn háo thắng và háo chiến. Cơ
sẵn sàng tranh luận với Trung bất cứ vấn đề gì để cho tới khi đuối lý mới
thôi. Suốt thời gian vừa qua chẳng hiểu anh và cô đã cãi bao nhiêu trận,
nhưng phải thú thật, cãi miết dường như Trung đâm ghiền. Anh rất thích
chọc giận Cơ. Nhưng với Trung, cô chỉ giận một tí rồi chủ động.. huề, vì
anh không phải là Tiến, hay đối tượng để cô nũng nịu làm cao. Cô rất tự
nhiên khi trò chuyện, lẫn khi đấu khẩu cùng Trung. Giữa hai người đã
manh nhiên hình thành một tình bạn?
Trung nhếch môi. Có lẽ anh quá chủ quan khi nghĩ thế. Việt Cơ là một cô
gái tự cao, mà con gái tự cao.. thì chua lắm.
Nhìn vẻ mặt hất lên trời của Cơ, Trung bỗng sục sôi suy nghĩ, phải làm
sao cho con bé này biết sống hơn mới được. Anh cũng háo thắng và nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.