DẠ KHÚC - Trang 147

Trần Thị Bảo Châu

Dạ Khúc

Phần X

Càng ngẫm nghĩ, Đào càng tự đắc. Suy ra cho thấy ông Danh thương cô
còn hơn cả Việt Cơ nhiều.
Hừ! Rồi cô sẽ nắm hết quyền hành trong nhà. Bà Thu chỉ biết lo kinh kệ,
chùa chiền, không đáng ngại. Văn tối ngày chỉ mê nghiên cứu, chớ không
mê quyền hành. Còn Việt Cơ, sau lần tuyên bố đoạn tình với Tiến, cô ta cứ
như cái bóng trong nhà, đi học về là rút vào phòng riêng. Chắc là để khóc
thầm.
Đào bật cười tự đắc khi nhớ tới những dòng chữ ngọt ngào, tình tứ nhưng
không kém phần độc ác trong nhật ký của mình. Cái chiêu kích thích
những kẻ tò mò như Việt Cơ vậy mà hiệu quả cao.
Lần đó, khi nghe chị Lý... mách Việt Cơ đã xem lén nhật ký của mình,
Xuân Đào mừng rơn trong bụng. Cô nhỡ tưởng Tiến, Cơ và cô sẽ xảy ra
một cuộc chiến long trời lở đất, mà kết cuộc cô sẽ phải ôm tim xỉu lên xỉu
xuống để minh oan, khóc lóc và cũng để gây rối rắm trong gia đình này.
Không ngờ Việt Cơ quá tự cao. Cô ta đã im lặng chịu cú sốc bị phản bội,
để rồi chính cô ta... đá Tiến văng ra.
Tội nghiệp anh chàng không biết tại sao mình bị xù, trong khi bản thân
dù rất muốn ăn vụng nhưng cũng ráng chung tình từ chối cô.
Hồi còn học phổ thông, Xuân Đào vốn giỏi văn, giáo viên từng khen cô
có trí tưởng tượng phong phú. Nay trí tưởng tượng đó được áp dụng thật
bài bản và đạt được kết quả cao ngoài ý muốn, bảo sao Đào không tự mãn
cho được.
Hơi mơ màng, cô tưởng tượng tới những bộ cánh sang trọng được mua
trong những shop thời trang nổi tiếng, những buổi chiêu đãi tiệc tùng mà
chỉ có mặt giới thượng lưu. Không sớm thì muộn, Đào sẽ gia nhập vào giới
đó. Rồi ngày ấy sẽ đến thôi mà.
Thấy Cơ ngồi trong quán mà mắt cứ ngóng ngoài đường, Thanh Hà tò mò
một cách cố ý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.