DẠ KHÚC - Trang 179

vừa rồi ba nhờ vả gì ở Trung nữa. Tự nhiên cô thấy khó xử và mặc cảm
như mình là người có lỗi với Trung.
Nếu như anh chỉ là một gã chạy xe ôm, chắc ba đã không niềm nở, thậm
chí sẽ cấm Cơ giao thiệp chớ nói chi tới chuyện ông vun vào cho cô đừng
giận anh.
Trước kia, vì muốn Tiến sẽ là trợ thủ trung thành và đắc lực nhất của mình,
ông đã gần như ép cô lấy anh ta. Bây giờ vì tư lợi, ông lại sẵn sàng...
Giọng Trung vang lên, ngắt ngang suy nghĩ của Cơ:
- Vẫn còn giận anh sao, A Muối?
Cơ bĩu môi:
- Em đâu con nít dữ vậy.
- Sao anh gọi điện thoại rất nhiều lần, không lần nào gặp em hết?
Cơ tròn mắt:
- Anh gọi điện, nhưng gặp ai?
Trung ngập ngừng:
- Có lẽ chị giúp việc nhà. Lần nào chị ấy cũng hỏi tên anh rồi bảo rằng em
vắng nhà, bất kể lúc ấy là ngày hay đêm.
Việt Cơ chớp mắt:
- Em không hề bảo chị Lý làm vậy. Nhưng sao anh không đến trường chờ
em?
- Anh mới ở Đà Nẵng về sáng nay. Những cuộc điện thoại ấy anh gọi ở
ngoài đó vì nhớ em chịu không nổi.
Mặt Việt Cơ ửng đỏ, cô lảng đi:
- Anh Bửu đâu có nói anh đi Đà Nẵng. Em cứ tưởng anh ở Sài Gòn mà
không thèm ghé thăm không hà.
Trung tủm tỉm cười. Lấy trong túi ra một cái hộp, anh đưa cho Cơ.
Cơ ấp úng:
- Cái gì vậy?
- Em mở ra đi.
Việt Cơ làm theo lời anh rồi xuýt xoa khi thấy một cái vòng cẩm thạch
xanh màu hoa lý.
- Trời ơi! Đẹp quá. Anh mua ở Ngũ Hành Sơn à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.