DẠ KHÚC - Trang 20

Tiến nhún vai:
- Công việc mà. Anh đưa cô ta tới mấy điểm quảng cáo, nhưng lúc nào
cũng nghĩ tới em. Bởi vậy, vừa... đẩy cô ta khỏi xe, anh đã phóng tới đây
ngay.
Việt Cơ chớp mắt:
- Anh mồm mép lắm. Ai tin cho nổi.
- Nếu không tin anh, em cứ hỏi bác Danh. Chính bác phân công anh kèm
cô ta đó.
- Sao ba lại phân công anh kỳ vậy?
Tiến chép miệng:
- Anh có giải thích, em cũng không hiểu đâu.
Việt Cơ vênh mặt lên:
- Thì anh cứ giải thích xem.
Tiến nhăn nhó:
- Anh đang thèm mi em, làm sao giải thích cho nổi những việc đau đầu ở
phân xưởng. Tha cho anh đi Cơ.
Cô ngúng nguẩy:
- Không.
Tiến cau mày:
- Vậy thì anh về đây.
Vừa nói, Tiến đứng dậy. Việt Cơ giận dỗi giậm hai chân xuống đất liên tục
mấy cái:
- Em biết thế nào anh cũng nói như vậy mà. Về thì về đi.
Tiến lắc đầu:
- Tới bao giờ em mới người lớn hơn để bỏ tật giận lẫy như vầy hả?
Việt Cơ khoanh tay trước ngực:
- Yêu ai là yêu cả tính tình của người đó. Tại sao em phải bỏ tật giận lẫy
chớ? Nếu không chấp nhận thói hư này thì anh đừng yêu em nữa.
Tiến ngã người ra ghế :
- Anh chấp nhận mọi thứ vì yêu em. Nhưng em có nghĩ đến một ngày nào
đó anh sẽ không chịu nổi và hết yêu em không?
Việt Cơ ngỡ ngàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.