DẠ KHÚC - Trang 18

- Tao đâu biết phải hỏi ra sao?
- Trời! Có thật không biết không đó? Thường ngày, mồm mép mày thuộc
loại có quai mà.
Việt Cơ im thin thít, tâm trí rối bời. Cô chỉ muốn khóc chớ không muốn
nói lời nào. Thì ra cảm giác ghen tuông khó chịu đến như vậy.
Thanh Hà lại kêu lên:
- Dường như ông Tiến đi về hướng nhà mày. Chà! Vừa mới thả con mèo
mun tóc dài xuống, đã tìm đến hang thỏ trắng. Lão này trình độ ghê.
Việt Cơ rên rỉ:
- Đừng nói nữa có được không? Tao đang nẫu cả ruột đây.
Thanh Hà lên giọng cụ non:
- Đàn ông thôi mà. Không người này thì người khác, có gì đến phải nẫu
ruột.
- Nói như mày thì đâu phải yêu.
Thanh Hà ngắt lời cô:
- Lão ngừng xe trước nhà mày rồi kìa, tính sao đây?
Cơ khoát tay:
- Cứ chạy luôn đi.
- Chạy đi đâu?
- Tao không biết. Nhưng gặp Tiến ngay lúc này, tao chưa chuẩn bị tâm lý.
Im lặng, Hà cho xe chạy qua hai ngã tư, chạy một vòng khá xa rồi quay trở
lại nhà Cơ.
- Trước sau gì cũng đối diện với sự thật. Căng thắng quá không có lợi đâu.
Quan trọng là khôn ngoan để dò xem anh chàng thành thật được bao nhiêu
phần trăm.
Việt Cơ khẽ gật đầu. Ngần ngừ một chút, cô đẩy cửa bước vào. Trong
phòng khách, Tiến đang ngồi nói chuyện với ông Danh. Chẳng biết hai
người đang bàn bạc vấn đền gì mà Cơ thấy mắt ba mình đăm chiêu suy
nghĩ đến mức khi nghe bước chân cô, ông bỗng giật mình rồi giả lả không
chút tự nhiên:
- Con mới về à?
Cơ máy móc gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.