DẠ KHÚC - Trang 62

- Điều này anh phải rõ hơn em chứ!
Tiến đặt sợi tóc xuống bàn:
- Thật sự, anh không biết.
Việt Cơ tủm tỉm:
- Biết thì đã sao. Em không thèm ghen đâu.
Tiến véo mũi cô:
- Anh chết bất đắc kỳ tử vì cái... không thèm ghen của em đấy.
Cơ khúc khích cười. Đúng lúc ấy, cánh cửa quán xịch mở, cô sững người
hết mấy giây khi thấy Ngầu Chẩy... À không, gã chạy xe ôm đêm nào đang
khệnh khạng bước vào. Gã cũng nhận ra cô và gật đầu chào, rồi ngồi
xuống bàn kế bên.
Tự nhiên Việt Cơ thấy lúng túng khi gặp ánh mắt sáng và rất quỷ quyệt
của gã. Nếu ngay bây giờ gã bước đến trò chuyện với cô bằng giọng điệu
của dân xe ôm thì sao nhỉ?
Liếc nhìn Tiến, cô lại gặp vẻ chìm đắm vào cõi riêng của anh. Cơ chợt an
tâm hơn là khó chịu khi thấy Tiến chẳng thèm quan tâm tới mình. Hai
người lặng lẽ bên nhau. Phải nói ba người mới đúng. Việt Cơ có cảm giảc
ánh mắt của Ngầu Chẩy luôn hướng về mình, rất gần mình.
Trước đây, có đôi ba lần Cơ mong được gặp lại gã. Bữa nay lại gặp, cô
mới thấy mơ ước của mình là điên khùng. Cô đang vái gã đi đâu thì đi cho
rồi.
Tiến bỗng nói:
- Chịu khó ngồi một mình năm phút nha Cơ. Anh ra ngay.
Tiến vừa khuất vào trong, gã chạy xe ôm đã tấn công bằng giọng thật dễ
ghét:
- Chàng của cô đấy à? Trông bảnh lắm. Nhưng hai người sao... lặng lẽ
nơi này quá vậy?
Cơ khó chịu:
- Mắc mớ gì đến chú?
Xoa cằm, gã nói:
- Tôi không mong cô lại buồn để kiếm được năm chục ngàn như tối hôm
đó. Nhưng tôi nói thật đấy, vào quán với người yêu mà ủ ê thế kia, bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.