DẠ KHÚC - Trang 63

đảm chàng có vấn đề rồi.
Việt Cơ làm thinh. Một lát, cô mới hỏi lãng đi bằng giọng xách mé:
- Chú vào đây đón khách à?
- Cứ cho là như vậy, nếu cô nghĩ dân chạy xe ôm không có vé để vào quán
cà phê máy lạnh.
Cơ tiếp tục chanh chua:
- Tôi tưởng chú mê những quán vỉa hè trong chợ lớn của chú hơn.
Mắt gã ném vào Cơ những tia sỗ sàng:
- Dầu mê cỡ nào, lâu lâu cũng phải đổi món để khỏi nhàm chán chớ. Cô
nghĩ tôi nói đúng không, A Muối?
Việt Cơ đỏ mặt vì giận:
- Tôi không biết. Đề nghị chú đừng gọi tôi bằng cái tên đó. Khó nghe
lắm.
Gã lơ lững:
- Vậy phải gọi cô bằng tên nào cho đúng? Thú thật, tôi ghét phải gọi
người khác "Ê! Ê!", giống như gọi xe ôm lắm. Khổ nỗi, tôi có tật gặp
người quen là phải gọi, phải chào.
Việt Cơ gay gắt:
- Tôi không phải người quen, chú đừng nhận vơ vào như vậy.
Ngầu Chẩy lắc đầu, cười. Vừa lúc ấy, có một người bước tới ngồi xuống
đối diện với gã. Người này tuôn một tràng tiếng Hoa, và gã cũng xí xô đáp
lại.
Mặc cho Việt Cơ trố mắt nhìn, hai gã vẫn thản nhiên nói chuyện với
nhau. Ngầu Chẩy say sưa nói chuyện đến mức không hề nhớ cách đây vài
phút, hắn vừa gây hấn với cô.
Tiến trở lại bàn. Anh liếc về phía Ngầu Chẩy rồi đứng dậy, bắt tay người
cùng bàn với hắn, giọng ngọt ngào y như một nhà ngoại giao:
- Bất ngờ quá. Dạo này anh khỏe không, Vĩnh Phát?
Vĩnh Phát vồn vã:
- Vẫn khỏe. Còn anh thế nào? Coi bộ nhàn rổi quá nhỉ?
Tiến nói:
- Xong một ngày căng thẳng, cũng phải thư giãn một chút thôi. À! Để tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.