DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 99

Tôi vẫn chưa tin hẳn được rằng cái người đang mỉm cười đây cũng là cái

kẻ đã hành hạ chúng tôi như thế lúc trưa, và tôi nhìn kỹ họ lần nữa, để xem
nhỡ đâu lại là một cặp khác hoàn toàn. Nhưng họ vẫn mặc bộ đồ lúc trước,
và dù kiểu tóc ABBA của ông chồng đã bớt chỉnh tề vì gió, tôi không thể
nhầm được. Chưa kể ngay lúc đó ông ta đã bảo:

“Tôi nghĩ anh là người đã phục vụ chúng tôi bữa trưa ở nhà hàng xinh

xắn ban nãy.”

Tôi nhận là phải. Rồi bà vợ nói:

“Bài anh vừa hát mới đây. Chúng tôi nghe thấy từ trên kia, ban đầu chỉ

vọng trong gió. Tôi rất thích cách nó trầm xuống cuối mỗi câu.”

“Cám ơn bà,” tôi nói. “Đấy là một bài tôi đang viết dở. Vẫn chưa xong.”

“Anh tự viết lấy à? Thế thì anh phải có tài lắm! Xin anh hát lại lần nữa

đi, như lúc vừa nãy.”

“Anh biết không,” ông chồng nói, “khi nào thu âm bài này, anh phải bảo

người sản xuất làm sao để nó đúng như thế này. Như thế này đây!” Ông ta
khoát tay ra sau chỉ toàn Herefordshire đang trải rộng trước mắt chúng tôi.
“Anh phải bảo họ đây là tiếng động, là bối cảnh âm thanh anh cần. Rồi
người nghe sẽ nghe được bài hát như chúng tôi đã nghe hôm nay, vọng qua
trong gió trong lúc chúng tôi đi xuống dốc con đồi…”

“Nhưng phải rõ hơn một tí, tất nhiên,” người vợ nói. “Nếu không sẽ

không nghe rõ được lời. Nhưng Tilo nói đúng. Phải có cảm giác đang ở
ngoài trời. Cảm giác về gió, về tiếng vọng.”

Họ có vẻ sắp sửa hưng phấn quá mức, như vừa gặp phải một Elgar nữa

giữa vùng đồi. Bất chấp những ngờ vực ban đầu, tôi không thể không cảm
thấy trìu mến với họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.