Anh ôm eo cô, cúi đầu chống lại ánh mắt của cô. Âm thanh cuối cùng
theo bọn bọ cũng kết thốc. "Rắc rắc" một tiếng, toàn bộ đèn trên sân khấu
lập tức tối xuống.
Sân khấu trở thành một không gian đen kịt, những người hâm mộ dưới
khán đài không thấy họ, lại dùng sức thét chói tai hoan hô.
“Em thích bọn họ đã sáu năm rồi.”
Đứng ở hàng khách VIP đầu tiên, một cô gái lúc này đang nắm tay bạn
trai mình, mắt đỏ bừng nhìn vào sâu khấu.
“Anh có biết không? Vì sao tất cả mọi người đều tình nguyện đoán Lâu
Dịch là bạn trai của Hạ Hạ, mà không nghĩ đến Tư Không.”
“Không phải bởi vì Tư Không so với Lâu Dịch thua kém, mà bởi vì tất
cả mọi người cảm thấy, lúc ấy Hạ Hạ cùng Tư Không mật thiết lui tới, sau
nhiều năm lại bất đồng, nhưng thật ra là bởi vì bọn họ nhất định âm thầm
một mực cùng nhau, tất cả mọi người không muốn nhân tố bên ngoài phá
hỏng chuyện của bọn họ, trừ Tư Không, không có ai xứng với Hạ hạ, thì
ngược lại cũng như vậy.” Bọn họ xứng đôi đến mức….. Tất cả mọi người
không muốn nhắc đến người khác.
Trên sân khấu vẫn không có bất kỳ ánh đèn nào.
Phong Hạ bị Tư Không Cảnh kéo, khoảng cách gần đến không thấy khe
hở, bị hơi thở của anh bao quanh.
Trong bóng tối chỉ nhìn thấy ánh mắt của anh.
Anh duy trì động tác này, vẫn không buông cô ra.
Cô không dám hô hấp, hi vọng ánh đèn mau mau sáng lên, anh có thể
buông cô ra, nhưng giống như lại không hy vọng ánh đèn mở lên, vĩnh viễn