ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 147

Cô buồn ngủ, nên lâu sau mới nhận ra anh đang nói gì, khuôn mặt đỏ

ủng, cô cắn mạnh một cái lên vai anh

Anh xem cô như con mèo nhỏ, yêu thương hôn cô một cái, rồi lấy khăn

giấy trong phòng nhỏ giúp cô xử lý

"Không thoải mái!" Cô cử động cơ thể, vừa như giận dỗi lại như làm

nũng "Người ta muốn tắm, với lại . . . . . . Anh xem, đồ diễn cũng bị anh
làm cho nhăn rồi"

"Không sao!" Anh giúp cô cởi đồ diễn ra rồi tự tay khoác lên cho cô một

cái áo dài, "Bây giờ về phòng đi tắm, đợi lát nữa anh sẽ qua phòng em"

-------------

Tư Không Cảnh lấy thẻ mở cửa phòng mà Phong Hạ đưa anh mở cửa đi

vào, chỉ thấy cô mặc một cái áo mỏng, đang cẩn thận vuốt vuốt nếp nhăn
trên đồ diễn

"Em có biết, nhìn em mặc như này anh lại gì không?" Hình như tâm

trạng anh rất tốt, đóng cửa đi tới ôm cô, ngửi mùi tóc cô, nhẹ nhàng nói:

“Canh phát vân du nghiệm bạch

Chén nhỏ nổi hoa nhũ nhẹ tròn

Nhân gian ai dám hơn tranh nghiên”

(Tây Giang Nguyệt – Tô Đông Pha)

Người này!!

Phong Hạ lắc lắc đầu, không kiểm tra đồ diễn nữa mà quay lại liếc anh

một cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.