ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 192

Mà càng làm cho người ta lạnh người, chính là, gương mặt vô cảm của

người đàn ông, là Mục Hi.

Hơi thở dâm mị, âm thanh ngâm vang, cơ hồ khiến cho cô không có ở

trong phòng cũng run rẩy cả người. Cô trợn tròn mắt, lui về phía sau hai
bước, bữa ăn khuya trên tay cũng suýt rơi xuống.

Bên trong đang là lúc hoan ái kịch liệt, cả người cô cứng nhắc, không

nhúc nhích, tầm mắt Mục Hi chợt quét tới.

Anh ta nhìn thấy cô.

Cái nhìn lạnh băng kia, xông thẳng vào thần kinh, Phong Hạ không chần

chờ, chạy về phòng mình với tốc độ nhanh nhất, cắm thẻ mở cửa, vội vàng
nghiêng người vào phòng.

Cô đặt đồ ăn trên bàn, trái tim trong ngực đập liên hồi.

Một màn kia thật quá kinh hãi, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ

nhìn thấy loại cảnh tượng ấy, cũng như chưa từng nghĩ người trong cuộc lại
là người cô quen biết.

Đầu óc trống rỗng. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô chậm rãi

điều chỉnh hơi thở mới nhận, âm thanh của Tư Không Cảnh vanh lên “Về
đến phòng rồi?”

“Vâng.” Cô đáp lại một tiếng, cảm giác gò má của mình đỏ bừng.

Hình như anh nghe ra được điều gì “Chạy vội sao? Vẫn còn không thoải

mái à?”

“Không có…” Cô lắc đầu một cái, trong lòng đấu tranh gần 30 giây, mới

nơm nớp lo sợ nói “Tư Không, em…”

“Hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.