ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 395

“Con gái à.”

Trong tiếng nhạc, Phong Trác Luân ngồi bên trái đưa tay vỗ bả vai cô.

“Vâng?” Cô nghiêng đầu.

“Lúc ba và mẹ con kết hôn, còn hoàng tráng hơn thế này nhiều.” Phong

Trác Luân nhướn mày. “Đừng nhìn dáng vẻ kiên cường của mẹ con, lúc tiến
hành nghi thức trong hôn lễ, bà ấy còn khóc trôi hết phấn trang điểm.”

Cô cười khúc khích, ra hiệu ‘xuỵt’.

Đưa tay, chỉ ra phía sau ông. “Cẩn thận mẹ nghe được.”

“Con nhìn anh và chị Diệp Tử của con kìa.” Phong Trác Luân vỗ bả vai

cô, lười biếng nói: “Thật ra thì hai đứa nó có thể ở cùng nhau, không chỉ vì
tình cảm của hai đưa, còn có rất nhiều nhân tố, nhưng thật ra thì nhiều nhân
tố như vậy, kết quả cuối cùng, lại vẫn quyết định xuất phát từ tình cảm của
hai người.”

“Ba…” Cô lắc đầu. “Ba đừng khoe khoang tài văn chương như thế nữa,

giống như đang bị líu lưỡi vậy.”

Phong Trác Luân nhìn cô cười cười, mặt mày vẫn còn thần thái phong

lưu của tuổi trẻ. “Thật ra thì ba con chỉ muốn nói với con, nếu con đi từ từ,
hiểu chậm, thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là, con đang từ từ trải
nghiệm, đi qua những con đường cậu ấy đã đi qua, nghĩ tới những suy nghĩ
lúc đó của cậu ấy, cho nên lúc kết thúc, đó mời chính là bắt đầu.”

“Cho mình nhiều thời gian một chút, thật ra thì cũng không có gì là

không được, nếu như con có tín ngưỡng, như vậy bất kể có kinh nghiệm gì,
đều không thể thay đổi, ngược lại, theo thời gian, nó sẽ càng tăng lên, con
hiểu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.