ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 423

Ngày ở Los Angeles, từng ngày từng ngày, hoặc nhanh, nhưng cũng rất

chậm.

Buổi lễ trao giải Golden Melody Awards kết thúc, Đới Tông Nho gọi

một cú điện thoại tới đây.

“Tư Không.” Đầu bên kia, hình như Đới Tông Nho đang dỗ dành con

trai. “Cậu có xem lễ trao giải Golden Melody Awards không?”

Anh khép máy tính lại, nói vào điện thoại một tiếng ‘ừ’.

“Thật là lợi hại.” Đới Tông Nho thở dài. “Đan Diệp nghe bài hát của cô

ấy, mỗi lần nghe đều khóc.”

Anh đứng dậy trước bàn đọc sách, đi tới một bên rót nước. “Cô ấy cố

gắng từng ngày, muốn trở nên tốt hơn, hon nữa, hiện tại, cô ấy quả thực làm
được điều đó, tất cả những thứ này, đều là những gì cô ấy nên nhận được.”

“Không phải rất tốt sao?” Anh uống một ngụm nước, giọng nói thản

nhiên.

“Rất tốt.” Lúc này Đới Tông Nho bình tĩnh nói. “Nhưng mà thời khắc cô

ấy được vinh danh, cậu không ở bên cô ấy.”

Bộ dạng bây giờ của cô ấy, hoàn toàn khác với lần đầu tiên mình thấy,

lúc ấy cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi, còn quá nhỏ, vẫn còn phụ thuộc vào
cậu, nhưng bây giờ cô ấy đã trường thành, đang trở nên có kinh nghiệm đối
mặt với bão tố, có thể sóng vai cùng cậu, vào thời khắc tốt nhất của cô ấy,
cậu cần gì phải lựa chọn vị trí xa cô ấy nhất?” Đới Tông Nho nói từng câu
từng chữ. “Tư Không, mình không phải chưa từng khuyên cậu, thời gian rất
xa xỉ, anh đã mất hai năm, chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục hao phí như vậy?

Tư Không Cảnh đi tới trước bệ cửa sổ. “Ngành đạo diễn còn hai năm

nữa mới tốt nghiệp, hạng mục kinh tế còn hai năm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.