ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 464

Năm năm này, anh ta có nghĩ tới hôm nay của cậu, rốt cuộc là lấy gì để

đổi lấy không? Năm năm này, anh ta có nghĩ tới, mỗi một ngày, vào thời
điểm cậu cần anh ta nhất, anh ta đều không ở bên cậu.

Vậy thì, hiện tại, cậu cũng có thể không cần anh ta. “Hạ Hạ, anh ta làm

chưa đủ tốt.” Anh nhẹ lắc đầu, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của cô, đưa tay
ôm cô vào lòng mình. “Mình sẽ thay anh ta… có được không?”

Phía nam khách sạn là một rừng cây nhỏ.

Tư Không Cảnh từ từ ra khỏi khách sạn, đi tới một chỗ ngồi trong rừng

cây.

Lặng lẽ rút một điếu thuốc, lại lấy một hộp nhỏ trong túi tiền.

Trong chiếc hộp đó là một chiếc nhẫn kim cương.

Khi còn ở Florence, anh đã định cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn kim cương

này.

Anh nhìn chiếc nhẫn kim cưỡng, đưa tay chạm lên sợi dây chuyền trên

cổ, nhẹ nhắm hai mắt lại.

Khi đó, ánh mặt trời bao phủ đỉnh núi, chiếu ra sắc màu dịu dàng.

Ngày tốt như vậy, phong cảnh cũng tuyệt đẹp.

Mà cô ở trong lòng anh nở nụ cười đẹp như hoa, anh dắt tay cô, đeo

chiếc nhấn kim cương vào ngón tay cô.

“Sinh nhật vui vẻ, phu nhân tương lai của Tư Không tiên sinh.”

Nếu chúng ta từng yêu như thế, còn phải tách ra. Xin em hãy để lại cho

anh những kỷ niệm cuối cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.