ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 481

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu

thương vừa mừng lại vừa lo

Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều ngày thứ năm, thời tiết Đài

Loan cuối cùng cũng trong xanh.

Đoàn làm phim vẫn rất chuyên nghiệp,sau khi mang theo thiết bị, lập tức

xuất phát đến nơi lấy cảnh.

Phong Hạ không có nhiệm vụ trong người, sau khi đến nơi, liền đứng

sang một bên nhìn những người khác làm việc.

“Đạo diễn, tôi cảm thấy nơi này rất tốt, không khí xung quanh tốt hơn ở

thành phố S rất nhiều.” Có nhân viên nói.

“Ừ.” Tư Không Cảnh đang khom lưng nhìn dụng cụ, nhẹ đứng dậy,

xoay người đi về phía những người khác. “Mọi người nhất trí với ý kiến
này không?”

“Đạo diễn, mọi người ở đây đều cảm thấy không tệ.” Những người khác

cũng phụ họa.

“Đươc.” Anh trầm ngâm chốc lát. “Còn Phong Hạ thì thấy thế nào?”

“Hả?” Thần trí cô căn bản đang trôi lơ lửng, đúng lúc chống lại ánh mắt

anh, nháy mắt có chút hốt hoảng. “Vô cùng tốt.”

Anh thu tất cả vẻ mặt của cô vào đáy mắt, sau đó lại nhìn về phía mọi

người, thản nhiên nói. “Vậy sau này sẽ quay phim ở đây, công việc hôm nay
kết thúc, ngày mai tiếp tục.”

Dọn dẹp tất cả thiết bị lên xe, Phong hạ đi cuối cùng, lúc sắp lên xe, đột

nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.