“Hạ Hạ, đi rót nước.” Phong Dịch quay đầu nói với Phong Hạ, Ngồi
xuống bên cạnh Tư Không Cảnh.
Cô vội vã gật đầu, gần như là chạy trốn vào phòng bếp.
“Hôm nay, cậu muốn làm gì?” Phong Trác Luân gác hai chân lên, cần
thận nhìn Tư Không Cảnh.
Anh lạnh lùng nhìn Phong Trác Luân. “Hôm nay, con có chuyện muốn
nói cùng bác trai.”
“Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì đáng nói.” Phong Trác
Luân thong thả. “Hạ Hạ cũng đã nói rồi, hai đứa đã chia tay, tôi chỉ nghe
qua vị hôn phu tới cửa, chưa bao giờ nghe qua bạn trai cũ tới cửa.”
Tư Không Cảnh không tức giận, từ tốn nói. “bác trai, con và hạ Hạ đúng
là đã chia tay, hôm nay cô ấy lại nói cho con trước mặt mọi người một
phen, con mới nhất định phải đến đây.”
“Hạ Hạ là đứa trẻ lương thiện, rất dễ mềm lòng, hôm nay con bé giúp
cậu, chỉ có thể nói đó là vì con gái nhất thời xúc động, hành động theo cảm
tính, không liên quan gì tới cậu, lại sẽ không có lần thứ hai.” Ngón tay
Phong Trác Luân nhẹ nhàng gõ lên tay vịn.
“Bác trai.” Ngay sau đó, Tư Không Cảnh nói. “Vậy xin hỏi, bác trai
từng có hành động xốc nổi nào như vậy không?”
Dừng một chút, anh khẽ mỉm cười. “Đời người chắc chắn có một lần
kích động như vậy, cho nên con khẳng định bác cô.”
Phong Trác Luân hơi nheo mắt.
“Nếu trong cuộc đời không có sự kích động này, căn bản không biết
mình yêu người ấy như thế nào, hơn nữa nguyện ý làm mọi chuyện vì người