ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 735

Y tá vừa nói xong, bác sĩ cũng đã đẩy Phong hạ ra ngoài.

Anh giật mình, vừa định tiến lên đến bên cạnh xe nhìn cô, chân trái đột

nhiên mềm nhũn, cả người ‘bịch’ một tiếng, quỳ xuống.

Dung Tư Hàm và y tá giật nảy mình, lập tức muốn tiến lên đỡ anh,

Phong Trác Luân sửng sốt mấy giây, lập tức chống nạnh cười to. “Ha ha ha
ha ha… cậu cũng không thể qua! Thật yếu đuối ha ha ha!”

Ông còn tưởng rằng con rể của ông cỏ thể lạnh lùng bình tĩnh, không

ngờ lại trực tiếp quỳ xuống!

Hành lang bên cạnh có rất nhiều người xa lạ và phụ nữ có thai, có một

số người cũng nhận ra Tư Không Cảnh, những âm thanh phong phú, ánh
mắt, tình hình huyên náo… Hai tay anh chống đất, mới miễn cưỡng chống
đỡ hai chân hoàn toàn nhức mỏi của mình đứng lên.

Bác sĩ đẩy giường bệnh cũng rất thông mình, vẫn không nhúc nhích,

nhìn anh đi đến bên cạnh xe, cúi đầu nhìn Phong Hạ.

Cả người cô toàn là mồ hôi, tóc dính bết lên khuôn mặt, gương mặt hơi

mập cũng sót lại ít nước mắt, lúc nhìn thấy anh, vẫn cố gắng nặn ra nụ cười.
“Thấy bảo bảo chưa?”

Anh gật đầu, cúi đầu hôn lên mắt cô.

Cả người cô mềm nhũn, lại có thể cảm thấy, một giọt nước nhẹ nhàng

rơi lên khuôn mặt cô.

Dù đã từng trải qua nối xúc động, khổ sở, thì anh cũng chưa một lần, rơi

nước mắt trước mặt cô.

Có người luôn nói, thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời người phụ nữ, là

lúc mặc áo cưới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.