như những cô gái ở câu lạc bộ trước phải mặc quần áo truyền thống của
Nhật, luôn ngại ngùng giữ kẽ.
Cô vừa đến, bà chủ quán nhìn cô mà sững lại một lúc, cách trang điểm và
ăn mặc của cô không hợp thì phải. Thiên Hạ cười và nói: “Tôi đến tìm
người”. Nói xong cô tự đi vào trong, quả nhiên đã nhìn thấy Triệu Hằng Chi
sau cửa kính, hai mắt anh ta đang lim dim, xung quanh là mấy cô gái trẻ
trung xinh đẹp, dường như không chú ý gì đến xung quanh.
“Giám đốc Triệu quả là biết hưởng thụ”. Thiên Hạ cười nhưng trong lòng
có chút xót xa, cô có nên cảm ơn Khưu Lạc? Nếu như không phải vì ba năm
trước anh ấy từ bỏ cô không một lời từ biệt, vì tìm anh ấy mà cô đã bới tung
tất cả các quán bar ở thành phố này lên, đã phải gặp không biết bao nhiêu
người quen, thì làm sao mà cô có thể biết được Triệu Hằng Chi là khách
quen của quán Dream Pub này chứ?
“Làm sao cô….” Triệu Hằng Chi lướt mắt nhìn cô một lượt, rồi cười nham
hiểm: “Không phải cô Ngôn muốn có viên Ánh Trăng đến mức phát điên
rồi đấy chứ?”
“Không, tối nay chúng ta không nói chuyện viên Ánh Trăng”. Cô vẫy tay
một cái, các cô gái xung quanh Hằng Chi lần lượt đứng dậy ra ngoài, cô
ngồi xuống bên cạnh anh ta rồi ngạc nhiên thốt lên: “Rượu vang? Anh
không uống Vodka sao?”
Pheromone, xạ hương, hoa cam, Rosemary, mùi oải hương, tất cả tạo thành
mùi hương thần kỳ bay vào mũi anh, mùi hương của loại nước hoa này bắt
đầu kích thích các trung khu thần kinh của Hằng Chi, anh ta không kiềm
chế được liền nói: “Mùi nước hoa của em thật đặc biệt”, nói xong liền ôm
lấy eo của Thiên Hạ.