ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 118

bóng Châu Cẩn Du mặc complet trắng, dáng cao ngạo, đi từ đầu kia của
hành lang tới. Màu trắng ấy kết hợp với màu của ánh đèn càng khiến cho
không gian thêm mờ ảo, hư hư thật thật.

Anh ấy vẫn đến, anh ấy từ bỏ sự cao ngạo, sự tự phụ, sự lo lắng, sự hoài
nghi, sự đau đớn, vì cô mà đến tầng thứ mười tám, vì cô mà không quản tất
cả…

Khoảnh khắc ấy, Thiên Hạ cười với Châu Cẩn Du, nước mắt cứ thế mà trào
ra.

Châu Cẩn Du tiến lên phía trước và ôm cô vào lòng, tay anh nhẹ nhàng vuốt
tóc phía sau gáy cô, áp mặt cô vào ngực mình, giọng xót xa: “Thiên Hạ, anh
đến muộn rồi sao? Anh không nên suy nghĩ lâu như thế…”

“Em không sao”. Đó là một thứ cảm xúc phức tạp. Không phải tình yêu,
không phải tình thân, không phải tình bạn, mà là thứ cảm giác được trân
trọng. Cho dù là người phụ nữ kiên cường thế nào đi nữa thì cũng có lúc
yếu mềm, trong lúc này Thiên Hạ đã gặp được người có thể khiến cô cảm
thấy ấm áp.

“Chúng ta nên cho nhau thời gian nhé. Em giải quyết xong chuyện của em,
anh sắp xếp lại tình cảm của mình. Sau đó chúng ta sẽ bên nhau”. Cả hai
người lâu lắm rồi chưa ôm nhau một cách yên lặng như thế này, cả hai dựa
vào nhau. Anh từ bỏ sự cao ngạo vốn có của mình, cô cũng rũ bỏ những cái
gai xung quanh mình.

Châu Cẩn Du bất chợt cười một cách thoải mái: “Khi đính hôn anh đã nói
sẽ mang lại hạnh phúc cả đời này cho em. Đó là quyền lợi mà anh mang lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.