ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 167

người khác, dường như cả thế giới này làm tổn thương em, có lỗi với em,
bỏ rơi em”.

“Vậy anh nói anh yêu em đi”. Thiên Hạ đứng dậy gắt lên với anh. Im lặng
một hồi lâu cô hạ giọng nói tiếp: “Vậy anh nói anh yêu em đi. Anh nói rồi
em sẽ tin. Bỏ trốn cũng được, đi tìm đá quý cũng được, cho dù lưu lạc bốn
biển em cũng theo”.

“Thiên Hạ, em biết mà, anh là chuyên gia nói dối. Nếu anh muốn lừa em thì
những lời ngọt ngào bay bổng anh nói ra vô cùng dễ dàng, nhưng câu này,
xin lỗi em…”

Cô giống như bị người ra rút hết hơi thở, cứ trân trân đứng nhìn Khưu Lạc,
đôi môi cong lên muốn hỏi nhưng nghẹn cứng lại.

Tính toán có kỹ lưỡng đến mấy cũng không có tác dụng gì, cô vẫn không
nói ra được câu nói đó. Cô đã yêu cái người ngay cả câu “anh yêu em” cũng
không nói ra được ấy. Bởi vì mãi mãi người ấy không thể chịu hết trách
nhiệm mà câu nói này mang lại.

“Đừng như thế, Thiên Hạ”. Anh lắc đầu, anh không muốn nhìn thấy cô bị
tổn thương một lần nữa. “Trưa ngày mai nữ vương sẽ mở tiệc gặp Isabella,
bà ấy sẽ tặng sợi dây chuyền nhiều đời làm của hồi môn cho cô ấy, buổi tối
là anh có thể lấy được nó. Nhanh nhất là tối mai chúng ta có thể rời khỏi
đây”. Nói xong anh quay lưng rời khỏi phòng âm nhạc.

Trong căn phòng nguy nga tráng lệ mà cô đơn lạnh lẽo, Thiên Hạ một mình
đứng đó, hồi lâu, miệng chẳng thốt lên được lời nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.