ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 17

đứng bên nhau một cách quá gượng gạo, chẳng khác gì hai người hoàn toàn
xa lạ.

Cô dằn lòng, khoác tay Châu Cẩn Du, rồi cười thật tươi với anh. Giây phút
trước còn như hai người xa lạ mà lúc này đã như một đôi vợ chồng mới
cưới, cả hai cùng bước về phía trước.

“Mẹ”. Thiên Hạ quỳ xuống một bên xe lăn, và nâng cánh tay lạnh lẽo của
bà Châu lên áp vào má mình: “Làm sao mẹ lại ra ngoài đợi chúng con chứ?
Vào thu rồi, trời lạnh lắm, gió to nữa. Chúng ta vào nhà nhé!”

Ánh mắt bà Châu dần dần sáng lên, bà nhìn Thiên Hạ âu yếm, rồi hỏi một
cách chậm rãi: “Tháng trước, sao con không đến thăm mẹ?”

“Con xin lỗi, tháng trước con bị cảm nặng, con sợ truyền bệnh cho mẹ”.
Nói xong, cô quay sang nhìn Cẩn Du trách móc: “Cẩn Du, sao anh không
giải thích rõ ràng với mẹ?”

Châu Cẩn Du cười: “Là con quên mất. Mẹ, chúng ta vào nhà đi”. Anh đẩy
xe lăn cho bà Châu, Thiên Hạ theo sau, tất cả cùng bước vào trong phòng.

Châu Cẩn Du đỡ bà lên giường, đắp chăn cho bà, cẩn thận tỉ mỉ, đôi mắt
tràn đầy sự ấm áp.

Ba người cùng nói chuyện nhà một cách rôm rả. Khi ăn tối, Thiên Hạ và
Cẩn Du cùng ngồi bên dường bón cơm cho bà.

“Thiên Hạ à, Cẩn Du có đối tốt với con không? Nếu như nó bắt nạt con, con
nhất định phải nói với mẹ nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.