ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 186

Cô luôn mong anh sẽ tự mình nói ra câu “Anh yêu em”. Muốn nghe anh nói
đây là lần đầu tiên anh yêu một người.

Cho đến phút cuối cùng, cô vẫn không nghe được.

Cho đến cuối cùng cô mới phát hiện ra bản thân mình ngu ngốc, cố chấp
quá, rõ ràng tình yêu còn cao quý hơn cả tính mạng.

CHƯƠNG 5: LẤY ANH NHÉ!

Phần 1: Trở về vạch xuất phát

Dòng người qua lại vịnh Langnitie, bức tượng nàng tiên cá tắm trong nắng
vàng. Cô quỳ xuống trước mỏm đá, một tay để thõng bên hông, ánh mắt
nhìn về phía biển xa xăm bất định. Ánh nắng vàng rải đầy trên mặt biển,
mặt biển tĩnh lặng kia không biết đã nhấn chìm bao nhiêu sinh mạng vô tội.

Thiên Hạ quấn chặt tấm thảm vào người, cả người cô run lên bần bật. Cô
cùng những người khác trong tàu cứu hộ sắp cập cảng Langnitie sau một
đêm gió lạnh.

“Cô tên là gì?” Một chàng trai mặc quần áo đồng phục đến trước mặt cô,
trên tay còn cầm tờ danh sách ghi tên những người sống sót.

“Ngôn Thiên Hạ…” Đột nhiên cô hất tấm thảm ra và vùng đứng dậy, đến
bên chàng trai và xem danh sách, cô vội vàng nhìn qua một lượt, không có
tên Khưu Lạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.