ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 192

“Bây giờ không còn là thời kì chiến tranh lạnh nữa rồi, Thiên Hạ, anh
không muốn có khoảng cách với em nữa. Còn nữa, tóc mới đẹp lắm”. Châu
Cẩn Du nháy mắt.

Thiên Hạ nén tiếng thở dài, mái tóc đen bay lòa xòa trước mặt, gò má trắng
xanh càng thêm tiều tụy. Châu Cẩn Du mở cửa xe cho cô và nói: “Hôm nay
anh đưa em về nhà, chú ý nghỉ ngơi cho khỏe đã”.

Chín giờ tối, Thiên Hạ đã về đến nhà họ Ngôn.

Quản gia nhà cô thấy cô nhuộm tóc đen, gương mặt xanh xao, chút nữa
không nhận ra. Thiên Hạ cười và nói: “Ba cháu ngủ chưa?”

“Ông chủ đang hút thuốc ở bên ngoài phòng”.

“Cháu biết rồi, cảm ơn bác”, Thiên Hạ đưa hành lý cho quản gia rồi đi ra
phòng ngoài.

Dưới ánh đèn màu cam, Ngôn Khởi Thước đang ngồi hút xì gà trên ghế
sofa, ánh mắt vô cùng tiều tụy, tóc bạc nhiều thêm, nếp nhăn cũng thêm vài
hàng.

Xa nhà bốn tháng, Thiên Hạ mới phát hiện ra ba mình trở nên già yếu đi
nhiều, tim cô nhói đau, cô khẽ nói: “Ba, con đã về”.

Ông Khởi Thước ngước mắt lên thấy cô con gái với mái tóc đen, ông hơi
ngạc nhiên và nói: “Về rồi à? Về là được rồi, ngồi đi con”.

Thiên Hạ ngồi đối diện với ba, cô mơ hồ cảm nhận được cảm giác cô độc
của ba mình, cô càng thêm đau đớn: “Con xin lỗi ba, lúc đó con đi vội quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.